NHẬT KÍ CỦA CHỒNG TÔI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:10:36
06
Ngón tay chạm làn da nóng rực của .
lập tức rụt tay , tai đỏ bừng.
"Trần Thuật! Anh điên ?"
Tối nay, và bố ăn trò chuyện, cùng uống vài ly rượu.
Đó là rượu ngâm do bố tự , nồng độ cao.
Lúc , làn da trắng lạnh của nhuộm một tầng đỏ nhàn nhạt, đôi mắt phủ một lớp sương mờ, đầy tủi .
"Em chạm ..."
Anh thực sự say .
Giọng điệu thất vọng khiến nổi hết da gà.
Tối nay Trần Thuật trút bỏ vẻ lãnh đạm ngày thường.
Sau khi tắm xong, mái tóc đen mềm mại đường nét sắc sảo của trở nên dịu dàng hơn.
Bỏ kính , hàng mi dài khiến trông vẻ yếu đuối, dễ bắt nạt.
nhớ nội dung trong cuốn nhật ký của , bèn dò hỏi: "Trần Thuật, say ?"
"Không."
"Vậy lấy váy ngủ của em ?"
"Phải, là lấy."
"Anh lấy nó gì?"
Trần Thuật chìm hồi tưởng, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Giọng trở nên khàn đặc: "Anh một chuyện ."
lập tức nhớ đến đêm hôm đó, lúc ngoài cửa phòng khách, thấy tiếng thở dốc đè nén của trong phòng.
Trong sự thống khổ còn xen lẫn cả khoái cảm.
Không cần nghĩ cũng đang gì.
Mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Lén nhật ký, lén lấy váy ngủ của để tự giải tỏa…
Thích thì cứ thẳng ?!
nhất định bắt tự !
giả vờ tức giận, trừng mắt : "Rốt cuộc chuyện đó là gì?"
Đôi mắt đen láy của Trần Thuật chăm chú .
Anh quỳ gối giường, bao vây giữa trống nhỏ bé.
"Niên Niên, ."
"Dùng hành động để chứng minh, ?"
07
Làm, , .
Suốt ngày chỉ thôi.
Mặt đỏ bừng, đẩy mạnh .
Anh đề phòng, cả ngã giường, hai tay chống .
Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, ngửa mặt , ánh mắt ngỡ ngàng, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Cổ áo ngủ rộng lỏng lẻo, lộ xương quai xanh và cơ n.g.ự.c bên yết hầu, đường nét cơ thể hiện lên rõ ràng.
Kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng thanh cao …
Quá phạm quy .
"Anh! Anh ngoài ngủ với bố em !"
Anh cúi đầu, xuống quần ngủ, khẽ thở dài chua chát: "Niên Niên, như thế ... tiện ngoài lắm."
xuống theo ánh mắt , cảm thấy hổ tức giận.
"Trần Thuật! Sao như chứ?"
Anh khẽ thở dài.
"Anh vẫn luôn như , chỉ là sợ em hoảng nên mới ngủ riêng thôi."
" cũng thể..." Nhịn tận ba năm trời chứ.
"Xin , nếu em thích, sẽ tự kiềm chế. Tối nay là bốc đồng , rượu lời ... Nếu còn đụng em nữa, sợ sẽ em thương. Niên Niên, em ngủ , vệ sinh một lát."
lập tức hiểu định gì.
chui tọt trong chăn, dám nữa.
vẫn động đậy, bên mép giường chằm chằm.
thò đầu : "Anh gì đấy? Không lẽ còn em giúp ?"
Cơ thể Trần Thuật cứng đờ, nuốt nước bọt.
"Được ?"
"Tất nhiên là !"
"Vậy... thể cho mượn bộ đồ ngủ của em ?"
Lại giả vờ.
Còn giả vờ !
"Chẳng cái bộ lụa trắng hôm qua vẫn ở chỗ ?"
"Cái đó... lỡ tay rách mất ."
: "..."
Mới một đêm thôi đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-ki-cua-chong-toi/chuong-3.html.]
Người gai hả?!
sa sầm mặt, nghiến răng : "Trần! Thuật! Bộ đó đắt lắm đấy!"
"Anh sẽ mua cho em cái mới, nhiều cái…"
"Anh đừng mà mơ! Em chỉ mang hai bộ về thôi!"
" mà... đồ ngủ của em, khó…"
"Đừng nữa! Đồ biến thái!"
thật sự chịu nổi nữa, trùm kín chăn lên đầu, che khuôn mặt đỏ bừng của .
rằng, Trần Thuật bên giường, cả như sắp vỡ nát.
Rất lâu , mới khẽ một câu: "Xin ."
08
Tối hôm đó, Trần Thuật đụng .
Anh cũng vệ sinh.
Chỉ co ro ở cuối giường ngủ suốt cả đêm, thậm chí còn chẳng thèm lấy gối.
Hôm , công ty việc, về để xử lý, bảo cứ ở chơi thêm vài ngày.
Không bố vấn đề giữa hai chúng , nhưng dù ông cũng là từng trải.
Khi Trần Thuật chuyện, ánh mắt luôn dán chặt lên .
Còn né tránh ánh mắt .
Sau khi Trần Thuật , bố hỏi với đang cãi .
phủ nhận.
"Không , con với thì gì để cãi ."
Bố bóc đậu : "Thằng bé A Thuật , cách của nó chê . bố thấy nó vẻ vẫn còn đần lắm, trong chuyện yêu đương cứ như khúc gỗ ."
bất ngờ.
Không ngờ bố thấu lòng như thế.
Người bình thường gì thì , ai nhật ký chứ?
là khúc gỗ cứng đầu.
Bố gương mặt ủ rũ của , khẽ.
"Năm đầu tiên nó , một nữ quản lý cấp cao để ý nó, cố ý chuốc rượu nó, đợi nó ngà ngà say để đưa nó khách sạn. Con đoán xem thằng nhóc gì?"
"Anh gì ạ?"
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Bố nhại vẻ mặt lạnh tanh của Trần Thuật, bắt chước giọng của : "Cô ngủ với ? Cô thật kinh tởm, cô quá."
trợn tròn mắt, phì thành tiếng.
"Anh gan dữ ? Không sợ đắc tội khách hàng ?"
Bố lắc đầu.
"Chứ còn gì nữa, đơn hàng sắp tới tay , suýt nữa thì mất. May mà bố quen với một giám đốc bên đó, ăn một bữa cơm là thu xếp thỏa. Mà thằng nhóc cũng giỏi, năm nó đá nữ quản lý xuống ."
Trong giới, ai cũng phong cách việc quyết đoán của Trần Thuật.
Chẳng trách lúc nào bố cũng , trong đám trẻ ông từng tài trợ, Trần Thuật là đứa giỏi giang nhất.
Cũng nhờ , hiểu câu đêm tân hôn…
"Tống Cẩm Niên, em đừng áp lực, năm xưa bố em giúp một tay, giờ báo đáp , cũng là điều nên . Sau sẽ ngủ ở phòng khách, em ngủ ngon nhé."
Lúc , cảm giác rung động bé nhỏ của mấy câu của dập tắt .
Trần Thuật luôn là phân minh rõ ràng.
Lần đầu tiên gặp , là khi dẫn bạn về nhà chơi.
Lúc , thấy bước từ thư phòng của bố .
Hơi thở thiếu niên sạch sẽ, phả thẳng mặt .
Anh mặc đồng phục, dáng cao gầy, ánh mắt lạnh lùng bướng bỉnh liếc một cái, gật đầu chào mất.
Bạn hỏi , trai là ai.
giấu khoảnh khắc ngỡ ngàng , nhún vai .
Sau hỏi bố, ông bảo đó là học sinh mà ông tài trợ, nhận học bổng nên đến trả tiền.
Bố nhận.
Khi còn đùa rằng cốt khí thật.
Sau đó, đỗ Bắc Đại, đến nhà trả tiền.
Bố vẫn nhận.
Lúc , nghĩ, Trần Thuật thật sự là bướng bỉnh, chắc sợ nợ khác.
Bố bảo, nhất định sẽ thành công.
Quả nhiên, cuối cùng Trần Thuật là thu dọn đống hỗn độn của nhà .
ơn .
trong lòng cũng phần dè chừng .
Bố thở dài.
"Niên Niên, bố già , thấy con với thằng bé A Thuật đến với , bố mừng lắm. nếu con sống hạnh phúc, bố cần con mang ơn nó, chịu nổi nổi thì đừng miễn cưỡng bản . Bố chỉ con gái bảo bối của bố một cuộc hôn nhân hạnh phúc."
Mắt nóng lên, đầu chỗ khác.
"Ai con hạnh phúc, con sống ."
Chỉ là một đàn ông ngoài mạnh trong yếu, chút tâm tư cũng chỉ dám nhật ký.
hỏi thẳng một !
Hoặc là chia tay, hoặc là ở bên đàng hoàng, như một cặp vợ chồng thực sự.
tiếp tục sống mơ hồ thế nữa.