Nhật Ký Của Em - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 02:44:12
15
Ngày hôm , Hoắc Niên đã đến lấy cuốn nhật ký từ tay phóng viên Lâm.
…
Cuốn nhật ký , đã biết bao nhiêu lần.
Nhiều đến mức thể thuộc lòng từng chữ.
Như thể hành hạ chính .
Anh bao giờ ngờ …
Niệm Niệm mắc bệnh.
Lại còn bệnh nặng đến .
Cô sợ đau như thế, làm mà chịu đựng nổi?
Hồi nhỏ chỉ cần tiêm một mũi, Niệm Niệm cũng nguyên cả một tiếng, mắt sưng húp hết cả lên. Khi đó, tim còn đau hơn cô .
Thậm chí từng hỏi bác sĩ:
Tại Niệm Niệm sợ đau đến thế?
Bác sĩ mỗi mức độ mẫn cảm với cơn đau khác .
Có chịu , .
Niệm Niệm chính là kiểu … cực kỳ sợ đau.
Vì , Hoắc Niên luôn cẩn trọng từng chút một.
Góc bàn nhọn trong nhà đều thay bằng loại bo tròn, sàn nhà lạnh lẽo cũng trải thảm mềm.
Anh nâng niu cô như bảo vật mà nuôi lớn.
Thế mà cô gái …
Người từng đặt trong lòng bàn tay, cuối cùng vì chịu nổi nỗi đau ung thư mà tự kết liễu đời .
…
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, tim như xé toạc.
Anh thở mạnh, thở thật sâu mới ngạt thở vì đau đớn.
Thực khi nhắc đến Niệm Niệm trong buổi phỏng vấn, chỉ với cô—
Bây giờ đã tiền .
Đã thể cho cô một cuộc sống hơn .
Nếu cô thấy, thì về bên .
lòng tự trọng khiến mở miệng nổi.
Sau đó, khi phóng viên đưa cuốn nhật ký khi chết, Hoắc Niên hoảng sợ.
Anh sợ đó là sự thật.
Anh thà thôi miên bản thân .
Tin rằng em gái vẫn còn sống.
Chỉ là vì sống hơn nên mới rời bỏ .
Vẫn còn sống đó.
Nói cho cùng…
So với việc thân phản bội, càng thể chịu đựng nổi việc em gái đã qua đời.
Anh dám nghĩ, nếu Niệm Niệm thực sự chết , nếu nhật ký là thật…
Anh làm để sống tiếp?
sự thật cũng sẽ phơi bày.
Dù tàn nhẫn đến mức nào.
…
Không biết bao nhiêu lần, Hoắc Niên nhớ đến đêm hôm đó.
Trong màn đêm đặc quánh, hình ảnh cô gái gào đau đớn —
chính là Niệm Niệm, đã mất thân duy nhất, tuyệt vọng.
Là em gái mà yêu thương nhất đời.
Sao nhận chứ?
Sao thể chứ?
Có lẽ nếu nhận sớm hơn, đã thể cứu cô .
Anh lẽ đã thể cứu em.
…
Nỗi dằn vặt cứ lặp lặp như bóng ma trong đầu Hoắc Niên.
Khiến mất ngủ triền miên.
Anh biết đã phát bệnh.
chẳng chữa trị.
Chỉ biết mượn rượu để tê liệt bản thân.
Người từng lạnh lùng lý trí như Hoắc tổng, giờ biến thành kẻ nghiện rượu.
Công việc cũng vì thế mà dần tuột dốc.
Trợ lý hết lần đến lần khác khuyên nhủ, vô ích.
Cuối cùng còn đuổi khỏi cửa.
…
Cô em gái nuôi gương mặt hao hao Niệm Niệm cũng gửi du học nước ngoài.
Chỉ cần thấy cô , Hoắc Niên sẽ gào thét trong đau đớn, càng thêm áy náy.
Một đêm nọ, nỗi day dứt ập đến như bóng tối, đánh gục .
Hoắc Niên quỳ rạp xuống đất, đặt lưỡi dao lam lên cổ tay.
Rạch mạnh một đường.
Khoảnh khắc đó, hề đau.
Hoắc Niên chỉ thấy…
thoải mái.
Cuối cùng cũng thể kết thúc tất cả .
Anh bồn tắm đầy nước ấm.
Mệt mỏi nhắm mắt .
… trong mơ hồ, thấy tiếng của Niệm Niệm.
Anh bật dậy.
Niệm Niệm ngay mặt .
Vẫn trẻ trung, xinh như ngày nào.
Dưới chân còn một chú chó màu vàng nhạt đang vẫy đuôi ngừng.
“Niệm Niệm… là em ?”
Hoắc Niên dám chớp mắt, sợ chỉ cần chớp một cái, cô sẽ biến mất.
“Là em mà, .”
“Đừng hành hạ bản thân nữa ?”
“Em , em sẽ luôn ở trời dõi theo .”
“Anh thật cố gắng sống nhé.”
“Chuyện của .”
“Em từng hối hận.”
“Dù em đã chết, nhưng thấy sống như bây giờ, em hạnh phúc.”
“Anh , xin hãy sống thay cả phần của em nhé.”
“Niệm Niệm!!!”
Hoắc Niên hét lên tỉnh giấc.
mắt chẳng còn bóng dáng em gái nữa.
Thì … chỉ là mơ.
Anh sững đó, chua chát, nước mắt cứ thế trào .
“Niệm Niệm…
đến cả một như , em cũng thể tha thứ ?”
“Niệm Niệm…
xứng đáng.”
“ hứa với em.”
“Cuộc đời , kể từ bây giờ, là do em ban cho.”
“Anh sẽ sống thật , trân trọng sức khỏe .”
“Anh sẽ đem bộ tài sản đầu tư quỹ từ thiện, giúp những bệnh nhân ung thư đủ khả năng chữa trị tìm cơ hội sống.”
“Nếu khi một tổ chức như giúp em…”
“Có lẽ, mọi thứ đã khác .”
Hoắc Niên gọi cho trợ lý.
Trợ lý lập tức đưa viện cấp cứu.
Sau khi xuất viện, Hoắc Niên thành lập một quỹ từ thiện mang tên Niệm Niệm, chuyên giúp đỡ những bệnh nhân ung thư cảnh khó khăn.
…
Anh cũng tìm đến Hạ Dương, từng giúp đỡ Niệm Niệm.
Muốn tài trợ để cô mở tiệm hoa.
cô từ chối.
Hạ Dương tự trách.
Tự trách vì đưa Niệm Niệm khám kịp thời, khiến cô .
Hoắc Niên thường xuyên đến tìm Hạ Dương, chỉ để thêm chút gì đó về cuộc sống cuối cùng của em gái.
Khi cô kể rằng…
Niệm Niệm từng nhặt một bó rau héo từ chợ
và vui mừng khôn xiết…
Hoắc Niên kìm , nước mắt lấp lánh nơi khóe mi.
…
Nhiều năm —
Chủ tịch Hoắc, cả đời cống hiến cho từ thiện, qua đời đột ngột tại nhà riêng.
Người chăm sóc kể : lúc , Hoắc tổng nước mắt rưng rưng, mấy câu ngớ ngẩn.
Nhắc đến em gái đã mất.
“Ba mẹ, Niệm Niệm… mọi đến đón con ?”
“Xin , là con chăm sóc cho Niệm Niệm.”
Cô từng thấy một già nào thể đau đớn đến như .
lúc , Hoắc tổng thanh thản.
Trên mặt mang theo nụ thỏa mãn như một đứa trẻ nhỏ lấy món bảo bối quý giá nhất đời .