Nhật Ký Của Mẹ, Không Dành Cho Con - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:43:15
Bà đeo kính, cẩn thận lật từng trang.
“Ngày 10 tháng 7, trời âm u.
Đây là đầu tiên con nhật ký.
Nghĩ mãi cũng cho ai, nên hết cho chính .
Thẩm Vũ, cảm ơn mày kiên cường đến tận hôm nay.
Mày giỏi , bao năm qua thật vất vả cho mày.”
Mắt Tống Lan Chi dần nhòa .
Bà nhớ câu hỏi mà Thẩm Vũ từng hỏi : "Tại trong cuốn nhật ký của lấy một trang nào về con?"
, ? Sao bà thể lấy một dòng về đứa con gái đầu lòng của ?
“Ngày 20 tháng 7, trời nắng.
Hôm nay thời tiết , thích hợp để leo núi.
Nếu thể, con rủ cô Lương cùng .
Mà con tham lam quá , còn cùng cô mặc đồ đôi nữa.”
Trái tim Tống Lan Chi đau nhói. Ngày hôm đó, chính là ngày họ cùng An An cắm trại gia đình.
Trong khi họ vui vẻ chụp ảnh, Thẩm Vũ co ro một giường bệnh.
Bà chậm rãi lật tiếp trang .
“Ngày 1 tháng 8, trời nhiều mây.
Hôm nay con phát bệnh.
ảo giác thật là trẻ con, con mơ thấy là một nàng công chúa, mặc chiếc váy lộng lẫy đính đầy ngọc trai.
Lớn chừng mà vẫn còn thích váy công chúa, đúng là trẻ con quá.”
Nước mắt bà lã chã rơi xuống trang giấy.
Vì bà , chiếc váy công chúa chính là món quà sinh nhật An An nhận năm tám tuổi.
Từng trang, từng trang lật qua, mỗi dòng chữ đều như một nhát d.a.o đ.â.m tim bà.
“Ngày 10 tháng 8, trời nắng.
Hôm nay cô Lương .
Việc điều trị chẳng chút tiến triển nào, con cũng cảm thấy mệt mỏi.
Làm ơn, ơn, ông trời thể cho con một chút may mắn ?”
“Ngày 20 tháng 8, trời nắng.
Hôm nay con còn sức để nữa, lười một chút , vẽ một bông hoa cho cô Lương nhé.
Cô Lương, cô vui vẻ lên đấy.”
“Ngày 28 tháng 8, trời mưa nhỏ.
Con sắp sang Đức , hy vọng sẽ tin .
Con thật sự c.h.ế.t , cũng thấy cô Lương .
Hôm nay An An nhắn tin bảo con đến tiễn em nhập học.
Xin nhé, em gái, chị thể .”
……
“Ngày 26 tháng 9, trời nắng.
Ngày mai con sẽ lên bàn mổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-ky-cua-me-khong-danh-cho-con/chuong-9.html.]
Bây giờ con cảm thấy bình tĩnh.
Đã cố gắng đến tận hôm nay, dù kết quả cũng quan trọng nữa.
Cô Lương, nếu cô những dòng , xin đừng buồn vì con.
Cảm ơn cô ở bên con suốt quãng thời gian qua, con nhiều điều , nhưng bây giờ chẳng gì.
Cô Lương, cô nhất định bảo trọng.
Nếu kiếp , con nhất định sẽ phù hộ cho cô.”
Tống Lan Chi và Thẩm Minh lặng lẽ từ đầu đến cuối, nhưng họ tìm thấy một dòng nào Thẩm Vũ cho họ.
Đây là sự trừng phạt ? Bà thầm nghĩ. Một cuốn nhật ký họ, cảm giác đau đớn đến nhường nào.
Tống Lan Chi dựa vai Thẩm Minh, đến nghẹn ngào.
12
nghĩ rằng còn thể mở mắt nữa. cảm thấy ngủ lâu, mơ một giấc mơ dài.
Lúc tỉnh , điều đầu tiên thấy là gương mặt của cô Lương, cùng với… họ.
Mắt ai cũng đỏ hoe.
Bác sĩ may mắn, dù vẫn uống thuốc đều đặn, nhưng ít nhất, giữ mạng sống.
Cô Lương kể cho những chuyện xảy trong thời gian hôn mê.
Cô , quyết định tha thứ cho họ là tùy .
biểu cảm dè dặt của họ, trong lòng chút phức tạp.
, cũng đối diện với họ như thế nào.
suy nghĩ , thoáng chốc trông vẻ hụt hẫng, nhưng bà vẫn cố gượng , với rằng cả, chúng thể từ từ quen với .
Mấy ngày nay, bà và bố nhiều lời xin với .
tha thứ, chỉ là chuyện kéo dài quá lâu, lâu đến mức còn mong đợi gì nữa.
Có lẽ cả đời , sẽ thể nào thật sự gần gũi với họ nữa.
Sau khi ở Đức thêm một tháng để điều dưỡng, ngày trở về nước, An An mắt đỏ hoe ôm chặt lấy buông.
Bố khuyên em đừng ôm quá chặt vì sợ đau, lúc đó em mới chịu buông tay, nhưng vẫn từ xuống một lượt.
Cuối cùng, em khẽ : “Chị gầy quá.”
Rồi bật nức nở.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
luống cuống tay chân, trong khi An An liên tục xin .
Em hết chuyện, bố giấu em nữa.
Em xóa bộ video, gỡ bỏ tất cả bài đăng mạng xã hội.
khuyên em cần , những điều đó là tình yêu em nhận , cũng là những gì em xứng đáng .