Nhật Ký Hắc Hóa Của Tạ Tiểu Cẩu
Chương 1
1.
“Khoan đã!”
“Pentakill của ta—— a!”
*Pentakill: Từ này xuất hiện khi một người nào đó kết liễu đối phương bằng sát thương cuối cùng gây ra trên người họ với 5 mạng liên tiếp.
Cùng với một luồng ánh sáng trắng chói mắt, ta lại trở về thế giới nhiệm vụ chết tiệt.
Trong ống hút ta ngậm còn kẹt một viên trân châu đường đen.
Hệ thống chết tiệt!
Không thể đợi ta uống hết trà sữa rồi hãy truyền tống sao!
Hệ thống: [Ký chủ, gấp gấp gấp! Nhiệm vụ này có thời hạn, nếu cứ mãi đánh giá là thất bại thì thế giới này sẽ sụp đổ! Làm xong nhiệm vụ ta sẽ mời cô uống 100 cốc.]
Ta trợn mắt.
“Lần trước ngươi còn lừa ta rằng độ khó của nhiệm vụ công lược Tạ Ngộ Triều là hệ số âm cơ mà.”
Kết quả thì sao?
Khiến ta tận tụy, cần mẫn, cùng hắn từ thái tử bị lưu đày Đông Sơn tái khởi, động tâm động tình, mới hoàn thành nhiệm vụ.
Hệ thống chột dạ im lặng.
Sau đó trực tiếp ném ta vào hoàng cung.
[Ký chủ, mốc thời gian của thế giới nhiệm vụ và thế giới thực không giống nhau, hiện tại, đã năm năm trôi qua kể từ khi cô “Chết.” trước mặt Tạ Ngộ Triều.]
Ta còn nhớ cảnh tượng khi chia tay.
Lúc đó công lược thành công, hệ thống nói, ta có thể tự quyết định thời gian thoát khỏi.
Ta nép vào lòng Tạ Ngộ Triều: “Có thể cho ta làm hoàng hậu không?”
Hắn rơi vào im lặng.
Xem ra là không muốn.
Nghĩ đến việc nếu tiếp tục ở lại đây, ta sẽ phải trải qua một loạt tình tiết máu me trong hậu cung tranh đấu, ánh trăng sáng biến thành hạt cơm dính bên mép, cuối cùng trở thành nữ chính trong truyện ngược, rơi vào kết cục bị móc tim móc phổi.
Vì vậy, chút lưu luyến cuối cùng cũng không còn.
Tra nam, tạm biệt ngươi nhé.
Hệ thống: [Hiểu lầm lớn rồi! Lúc đó hắn không nói gì chỉ là đang suy nghĩ công tác chuẩn bị cần thiết để tạo phản, không muốn để ngươi chờ lâu thêm nữa! Kết quả là đêm trước khi khởi binh, ngươi đã chết một cách hoa lệ vì uống chắn bị bỏng!]
Đứa con bất hiếu này!
Ta tiếp tục nghi ngờ: “Nhưng hắn đã làm hoàng đế rồi, là người chiến thắng trong nhân sinh, còn gì để hắc hóa nữa?”
[Ngươi đừng thấy hắn có quyền lực cùng giang sơn, nhưng hắn đã mất đi tình yêu nha!!!]
Ta: ……
Hệ thống: [Ký chủ, hoàn thành lại nhiệm vụ sẽ được thưởng gấp đôi ~]
Tạ Ngộ Triều, ta đến đây!
2.
Ta được truyền tống đến trước điện Kim Loan.
Còn chưa kịp tính toán bước tiếp theo, bùm một tiếng, bên trong ném ra một xác chết, máu nhuộm đỏ bậc ngọc trắng trước điện.
Cùng lúc đó truyền đến tiếng gầm giận dữ:
“Cút hết cho trẫm!”
“Trẫm ghét nhất chính là khuôn mặt này! Cút!”
Dọa ta hồn bay phách lạc.
Mấy tên thị vệ thì chẳng có biểu cảm gì, như thể đã quen rồi.
Vừa dọn dẹp vừa thì thầm to nhỏ: “Đã là người thứ năm trong tháng này rồi.”
Hệ thống trông có vẻ đã từng trải qua nhiều chuyện lớn.
Bình tĩnh giải thích cho ta: [Ký chủ, những người này đều là thích khách cải trang thành cô để tiếp cận Tạ Ngộ Triều.]
Lúc này, cung nữ đến dâng thiện mặt tái mét, không dám vào trong để tránh xui xẻo.
Thấy ta, mắt nàng ta đột nhiên sáng lên.
Nhét bánh đậu đỏ vào tay ta.
“Ta… ta đột nhiên đau bụng, ngươi giúp ta đưa vào điện Kim Loan nhé!”
Sau đó, nàng ta chạy như bay, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ta: “???”
Ta giống kẻ chịu thiệt đến vậy sao?
Ta rất muốn chạy trốn, nhưng một sức mạnh bí ẩn nào đó đẩy ta về phía điện Kim Loan.
Hệ thống khẽ ho một tiếng: [Ký chủ, đến lúc ngươi dọn dẹp đống lộn xộn này rồi, không phải, là đến lúc ngươi ra sân rồi.]
[Hệ thống chó chết!]
[Ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận!]
Hệ thống: [Cái gì? Ký chủ? Cô muốn cùng ta tuẫn tình sao? Nghe có chút mập mờ nha~]
3.
Ta cúi đầu tiến vào điện Kim Loan.
Trên đường đi, ta điên cuồng né tránh những xác chết nằm la liệt trên đất.
Không phải.
Tạ Ngộ Triều đã giết bao nhiêu người rồi?
Hắn sao lại trở nên trừu tượng thế này!
Hắn không phải đã hứa với ta là sẽ trở thành một thiếu niên năm tốt, ăn ngon, ngủ ngon, kiếm tiền giỏi, tiêu tiền giỏi, làm người tốt sao!
Hệ thống: [Sau khi cô giả chết, hắn đã không còn là người nữa.]
Ta nhẹ nhàng đặt bánh đậu đỏ xuống.
Một lần nữa muốn chạy trốn, nhưng đôi chân ta như bị đóng đinh tại chỗ.
Ta mắng: [Chó hệ thống, ngươi lại giở trò?]
Hệ thống: [Bug hợp lý có lợi cho việc thúc đẩy cốt truyện.]
Tạ Ngộ Triều nhìn chằm chằm vào đĩa bánh đậu đỏ một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Khoảnh khắc đó, tim ta đập thình thịch.
Đã trung thực.
Cầu bỏ qua.
“Trẫm thấy ngươi có chút quen mắt.” Giọng nói nhàn nhạt.
Ta co rúm lại như một con chim cút.
“Nô… nô tỳ là gương mặt đại chúng.”
“Ồ.” Tạ Ngộ Triều im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ: “Trẫm nghe giọng nói của ngươi cũng rất quen.”
Ta toát mồ hôi lạnh.
“À? Có sao?”
Sau đó cố tình làm giọng mình the thé hơn.
“Nô tỳ vừa tròn mười tám tuổi ~ vẫn đang trong thời kỳ vỡ giọng.”
Tạ Ngộ Triều chăm chú nhìn vào mắt ta, không lâu sau, thanh kiếm đang nhỏ máu trên tay hắn đã kề vào cổ ta.
Một cơn gió lạnh thổi qua, nổi lên một lớp da gà.
“Hừ, lại thêm một đồ giả.”
“Trẫm ghét nhất chính là khuôn mặt này, nói đi, ngươi thích chết như thế nào?”
4.
Hệ thống: [Ký chủ! Chính là bây giờ! Lên! Hôn hắn! Hôn cho hắn ngất đi!]
[Á? Ngươi là chê ta chết không đủ nhanh đúng không!?]
Hệ thống: [Độ hảo cảm của Tạ Ngộ Triều đối với ngươi đã là -999 rồi, nếu đạt đến -1000 thì thế giới này sẽ sụp đổ! Không hôn nữa là không kịp rồi!]
Ta hít một hơi thật sâu: [Ngươi phải nhớ, ta hy sinh là để cứu thế giới này!]
Nói xong, ta liều chết đẩy thanh kiếm đó ra.
Nắm lấy cổ áo Tạ Ngộ Triều, hôn lên.
Ta nghe thấy hệ thống đang kêu gào.
[Ký chủ! Làm tốt lắm! Cứ như vậy! Hôn hắn!]
Nghe thấy tiếng kiếm rơi xuống đất.
Nghe thấy tiếng thái giám và cung nữ đẩy nhau rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa cung điện mở ra rồi đóng lại.
Sau đó, Tạ Ngộ Triều giữ chặt gáy ta.
Biến nụ hôn này thành một nụ hôn sâu.
Rất lâu rất lâu rất lâu sau.
Môi ta đã tê dại, Tạ Ngộ Triều mới buông ta ra.
Cất giọng khàn khàn nói:
“Thừa nhận mình là Thẩm Chiêu Chiêu rồi à?”
Ta vẫn còn đang mơ màng.
Ai dạy ngươi hôn như thế này.
Hồn ta như muốn bị hút mất.
Hệ thống: [Ký chủ, ta có một tin tốt cho ngươi, độ hảo cảm của Tạ Ngộ Triều đối với ngươi đã tăng lên.]
Ta vô lực hỏi: [Tăng lên bao nhiêu?]
Hệ thống: [-9998.]
[Cảm ơn cả nhà ngươi.]
5.
Sự thật đã chứng minh.
Im lặng không nói sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch.
Tạ Ngộ Triều nhấc bổng ta lên.
Ném lên long sàng ở điện sau.
[Hệ thống, cái giường này không tệ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể cho ta một cái không?]
Hệ thống không thấy đâu.
Ta tưởng Tạ Ngộ Triều muốn cùng ta ân ái.
Kết quả hắn chỉ muốn từ trên cao bóp cổ ta.
Nhìn đôi mắt của ta.
Rất xinh đẹp, có mê mang không hiểu, có phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã bị sự không cam lòng nhấn chìm, đáy mắt đỏ ngầu.
Bàn tay bóp cổ ta mấy lần muốn dùng sức.
Cuối cùng đều trở thành sự run rẩy không thể kìm nén.
“Thẩm Chiêu Chiêu, năm năm rồi, ta đã tìm ngươi ròng rã năm năm!”
“Năm năm qua, chỉ cần ta nhắm mắt lại, khuôn mặt ngươi sẽ hiện ra.”
“Ngươi không biết, ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu thì ta lại hận ngươi bấy nhiêu.”
Ta phát hiện ra điểm mấu chốt:
[Hệ thống, lúc trước ta giả chết chẳng phải đã để lại cho hắn một hộp tro cốt sao? Sao hắn lại không tin ta đã chết chứ!]
Hệ thống: [Tro cốt nhà ai lại có màu hồng chứ?]
Xin lỗi~ Đốt vội quá, quên chọn màu rồi.
“Chiêu Chiêu, ta biết ngươi không thuộc về thế giới này.”
Nghe thấy câu này, ta giật mình.
Dâng lên một dự cảm không lành.
Tạ Ngộ Triều vuốt ve khuôn mặt ta:
“Ta cũng biết những lời yêu thương ngươi từng nói, lời hứa sẽ ở bên ta cả đời đều là lừa dối.”
“Bởi vì ta là đối tượng nhiệm vụ của ngươi.”
“Lần này ngươi trở về, cũng là để làm nhiệm vụ đúng không?”
“Làm xong nhiệm vụ rồi thì sao? Lại bỏ đi sao?”
Lương tâm ít ỏi của ta ẩn ẩn đau nhói, nhắm chặt mắt lại.
Tạ Ngộ Triều buông cằm ta ra, cười tự giễu một tiếng.
Tiếng vải vóc của váy áo rách nát vang lên.
“Đã như vậy, dù thế nào ngươi cũng sẽ rời đi, vậy thì ta không ngại dùng cách của mình để giữ ngươi lại.”
Ba canh giờ sau.
Ta bị lắc đến choáng váng đầu óc: “???”
Có ai quản sống chết của ta không?
6.
Chết rồi.
Nhưng chưa chết hẳn.
Tạ Ngộ Triều cảm thấy ta còn có thể chết thêm mấy lần nữa.
Hắn nói ta nợ hắn năm năm.
Bây giờ phải để ta trả hết cho hắn.
Nói thật, cái miệng tham ăn của ta ăn rất ngon.
Nhưng cũng không thể một ngày ăn mười bữa chứ!
Ta sắp căng chết rồi!
Hu hu hu.
Ta hít thở điều hòa, gọi hệ thống: [Nghe nói ngươi là hệ thống lợi hại nhất trong cục quản lý nhiệm vụ, vậy có thể giúp ta tạm dừng thời gian một chút, để ta nghỉ ngơi một lát không?]
Đợi rất lâu, trong đầu mới truyền đến âm thanh điện tử đứt quãng của hệ thống:
[Ký chủ thân mến, khi ngươi nghe thấy đoạn tin nhắn này, ta đang tự động cập nhật ở hậu trường, khoảng năm sáu bảy tám chín giờ nữa ta sẽ trở lại, đừng vội, đừng giục.]
Ta muốn xin đổi hệ thống.
[Đúng rồi, một khi đã ràng buộc thì không thể thay đổi hệ thống được đâu~ Moaz “hôn gió”!]
%¥@*(*(&)!
Vì mất tập trung mà mắng hệ thống.
Tạ Ngộ Triều như trừng phạt mà tăng thêm lực.
“Không được mất tập trung.”
“Chỉ được nghĩ đến ta.”