Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NHẬT KÝ “LÃNH CƠM HỘP” CỦA ÁNH TRĂNG SÁNG - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:54:24

Mạnh Linh đến hiệu thuốc mua thuốc mỡ bôi vết trầy xước. Khi , tình cờ gặp Tề Giới đang hút thuốc ở cửa.

Tề Giới cô một cái, hỏi: "Không chứ?"

"Không ."

"Cảm ơn."

Mạnh Linh sửng sốt, đó cúi đầu : "Có lẽ đúng là mắc nợ ."

Cả hai ai tiếp lời nào, lặng lẽ cạnh , ngắm mặt biển xa xa trông như một dải lụa đen tuyền.

Bức tranh như kết truyện cổ tích, nam nữ chính khi nắm tay vượt muôn trùng chông gai, cuối cùng cũng nên duyên chồng vợ.

Tề Giới lên tiếng phá vỡ bầu khí đó: "Sao cô còn ?"

"... Anh ăn tối ?"

Tề Giới đầu Mạnh Linh.

Câu hỏi bất thình lình tựa như mạch nước ngầm phun trào. Chúng đều hiểu, câu hỏi mang ý nghĩa mối quan hệ giữa họ đổi.

"Không liên quan tới cô." Tề Giới lạnh lùng trở về phòng.

"Tề Giới, kỳ thực cũng nên buông tha cho chính ... Cô lâu lắm , thật sự cho rằng cô sẽ sống ?" Mạnh Linh giơ tay, lấy hết can đảm nắm lấy góc áo Tề Giới: "... chỉ là cảm thấy cứ thế thật quá đáng thương. Xin hãy sớm ngày khỏe . Còn cả một cuộc đời tươi đang chờ đợi , hiểu chứ?"

Tề Giới hất tay cô : "Cô Mạnh, cô tư cách những lời ."

Mạnh Linh kiên định: " nhất định mong hạnh phúc!"

... Không.

là một lòng hẹp hòi. Người yêu nhiều năm như cứ thế quên , nhất định sẽ tức giận.

Mạnh Linh lặp : "Cô nhất định mong hạnh phúc."

Tề Giới đột nhiên mỉm , một nụ khinh thường, mỉa mai, chút lịch sự, như thể đang nhạo Mạnh Linh, chế giễu cô vô tri ngạo mạn.

Hắn đáp bằng giọng điệu kiên định tương tự: "Cô lo chuyện bao đồng quá đấy."

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★

Tề Giới điên thật .

Hắn cố chứng minh sẽ sống . Ngày nào cũng ngủ từ sớm, hôm tờ mờ sáng thức dậy.

Đáng tiếc thứ thấy chỉ là chiếc gối đầu bên rỗng tuếch.

Dự án làng du lịch bước giai đoạn cuối, Mạnh Linh thường xuyên chủ động đến tìm Tề Giới thảo luận về thiết kế.

thể thấu tâm tư Mạnh Linh. Mỗi lặng lẽ ngước sườn mặt Tề Giới, cảm xúc bên trong ánh mắt thể nào kiềm nén .

cố gắng đưa Tề Giới trở cuộc sống bình thường tươi nhưng Tề Giới hề cảm kích.

Tối đến, Mạnh Linh rủ cùng bãi biển giải sầu.

Tề Giới cụp mắt, thoăn thoắt cởi áo khoác.

" ngủ, cô còn về? Bạn gái thói quen ngủ sớm."

Sắc mặt Mạnh Linh tái nhưng vẫn cố hèn mọn mà mỉm : "Vậy ngủ sớm một chút, mai tụi cùng ăn sáng ha? Anh uống thử sữa đậu nành ở khách sạn mà nhỉ?"

"Vậy phiền cô mua giùm hai phần. Bạn gái cũng thích sữa đậu nành."

"Đủ , Tề Giới!" Mạnh Linh thể chịu đựng nữa: "Anh đừng như ... Bình thường một chút ."

"Tốt hơn hết cô đừng gọi như ." Tề Giới lạnh mặt đẩy Mạnh Linh , đóng cửa .

Trong căn phòng tĩnh lặng, đầy bất đắc dĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-ky-lanh-com-hop-cua-anh-trang-sang/chuong-7.html.]

Hôm , Mạnh Linh hồi đầy máu, vẫn là mặt trời nhỏ tỏa nắng chói chang cầm bản phác thảo thiết kế đến tìm Tề Giới.

Tề Giới lướt qua, lạnh lùng : "Cô Mạnh, kỳ thực vốn xem hiểu cô đang vẽ cái gì."

Mạnh Linh hổ đến mức siết nhăn nheo cả bản thảo.

Tề Giới bỗng bật : "Có điều chừng bạn gái sẽ hứng thú. Trước thích bắt cùng thiết kế cái , thiết kế cái ..."

"Được ! Đừng nhắc đến cô nữa! Ai cũng dễ chịu." Mạnh Linh xoay lao khỏi phòng.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★

Hai ngày liên tiếp, Mạnh Linh xuất hiện.

Sau đó, một ngày mưa tầm tã, làng du lịch âm u khắp chốn, khách du lịch đều khuyên nên ở trong phòng. Tề Giới khỏi cửa thì gặp đối tác mưa xối ướt sủng.

Hỏi mới , đối tác đến khu rừng phía Nam khảo sát, cùng còn Mạnh Linh.

Thế nhưng Mạnh Linh thấy , trở về .

Tề Giới cau mày, phỉ nhổ một cái: "Cậu đúng là một thằng khốn nạn."

Hắn trở , chộp lấy một cây dù, giữa thời tiết khắc nghiệt lái xe lao khỏi làng du lịch.

lặng lẽ ghế phụ lái, lo lắng quan sát xung quanh. Lát nữa đây, khi tìm Mạnh Linh, vị trí sẽ còn thuộc về nữa.

Đến tận đêm khuya, mới tìm Mạnh Linh.

Cả hai đều nhếch nhác. Mạnh Linh thấy Tề Giới liền nhào lòng . Đây là đầu tiên cô gào thảm thiết đến .

Tề Giới đẩy cô : "Đi về."

Hắn vẫn lạnh lùng là thế nhưng hành động sưởi ấm cõi lòng Mạnh Linh.

chìm sâu bể tình.

Trên đường trở về, Mạnh Linh mở rộng lòng , kể quá khứ bi thảm của bản .

"Hồi mới , ba đưa em trai du lịch, xin nghỉ tiễn họ sân bay. Hôm đó trời cũng mưa mù mịt như hôm nay, xe tông lề đường. Dây an của kẹt, họ từng đến một cái. Từ đó, bao giờ dám lái xe nữa. Xe mua cũng chỉ em dùng..."

"Tề Giới, cảm ơn hôm nay bỏ rơi em."

Tề Giới chăm chú đường, giả bộ hiểu: "Hả?"

"Cảm ơn bỏ rơi em giống như bọn họ."

Tề Giới gì thêm, bầu khí trong xe chìm im lặng.

Lúc trở về làng du lịch là nửa đêm, trời vẫn mưa to dứt.

Tề Giới che chung dù với Mạnh Linh, đội mưa ở đằng . Đột nhiên khựng , cúi đầu xem xét.

Mạnh Linh bước nhanh tới, rốt cuộc cũng cùng che chung một chiếc dù, ngước mắt lên hỏi : "Sao ?"

Vẻ mặt Tề Giới tràn ngập hoang mang, đờ đẫn. Đôi mắt lúc đầu đầy ngây thơ vô tội như một đứa bé, đó chuyển sang ngơ ngác, cuối cùng trở nên hoảng sợ và thống khổ đến ngũ quan vặn vẹo.

"Nhẫn của ?"

Tề Giới quỳ phịch xuống bãi cỏ ướt đẫm, tìm kiếm chiếc nhẫn tình nhân nho nhỏ màu bạc . Mỗi hạt mưa như một viên đá nện lên vai .

"Nhẫn ? Nhẫn ? Nhẫn ?"

Phải, Tề Giới, vì tìm kiếm Mạnh Linh, đánh mất chiếc nhẫn của em .

Chiếc nhẫn đó còn chẳng mang ý nghĩa chính thức gì cả, dù cũng cầu hôn em . Đó chẳng qua là chiếc nhẫn duy nhất từng nhiễm lên nhiệt độ của em mà thể tìm mà thôi.

Và bây giờ, đánh mất nó .

Loading...