Nhật ký Thức Tỉnh Tình Yêu - Chương 7: Trâu Miểu, tôi sai rồi
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:21:02
Một đêm , Âu Dương Hạo trằn trọc, chỉ chợp mắt một chút. Đến 7 giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên, lập tức bật dậy khỏi giường.
Anh tính tranh thủ lúc Trâu Miểu tỉnh để đến tìm . Chỉ trong thời gian mới cơ hội bắt gặp Trâu Miểu lúc mở cửa, thậm chí thể đối diện chuyện rõ ràng với .
Âu Dương Hạo rõ lịch trình sinh hoạt của Trâu Miểu. Dù Trâu Miểu là một "trạch nam" đam mê game, nhưng thói quen sinh hoạt lành mạnh, khác hẳn hình ảnh thường thấy. Theo lời Trâu Miểu, việc duy trì sức khỏe là vì chơi game lâu dài, cơ thể khỏe mạnh mới thể theo đuổi đam mê cả đời. Chính vì , Âu Dương Hạo nắm giờ giấc ngủ nghỉ của .
Không còn cách nào khác ngoài việc kiên nhẫn "ôm cây đợi thỏ". Âu Dương Hạo thở dài, rõ nếu trực tiếp ép Trâu Miểu mặt thì chắc chắn sẽ thành công. Dù cố gắng gõ cửa thật nhẹ nhàng, lịch sự, Trâu Miểu cũng mở, thậm chí còn thể mắng một trận. Tình thế hiện tại gấp, thể chờ đợi thêm để nhờ trung gian liên hệ, mà kể cả nhờ, kết quả cũng khác gì Từ Độ – Trâu Miểu đóng cửa ngay mặt.
Anh hiểu rõ tính cách Trâu Miểu: đối với những coi trọng, luôn bao dung. cũng vì quá bao dung nên một khi chạm giới hạn, sẽ bao giờ đầu. Tính cách kiên quyết đến mức ai lay chuyển , dù là "ông trời" cũng vô dụng. Khi cắt đứt quan hệ, ngay cả một chút "tình liên đới" cũng còn.
Hơn nữa, Âu Dương Hạo thích Trâu Miểu, và với . Là một đàn ông, thể trốn tránh. Bất kể kết quả , cũng cần chân thành xin mà thích.
Nghĩ , Âu Dương Hạo nhanh chóng rửa mặt, đồ. Trước khi khỏi cửa, qua gương, thấy mũi qua một đêm xuất hiện vết bầm tím, trông khá tệ. Anh tiện tay lấy một miếng băng cá nhân trong ngăn kéo, dán lên mũi, đó xách theo túi thể thao, nhét vài món đồ cần thiết vội vàng rời khỏi phòng.
Nhà Trâu Miểu ở cách xa, nơi Âu Dương Hạo thuê hoang vu, giao thông thuận tiện. Đi taxi sẽ tốn kém, nhưng vẫn chọn gọi xe công nghệ, vì phương tiện công cộng quá chậm, thể chờ .
Đến cổng khu chung cư, Âu Dương Hạo quét NFC điện thoại để trong. Trước đó, vì thấy phiền khi đón Âu Dương Hạo mỗi đến, Trâu Miểu chủ động thêm mã NFC điện thoại của để tiện cổng.
Lúc , đồng hồ điện thoại chỉ 8 giờ sáng. Theo thói quen, đây là thời gian Trâu Miểu đang chuẩn bữa sáng.
Đứng chung cư, Âu Dương Hạo suy nghĩ một lúc, quyết định tiên báo với . Anh Trâu Miểu thích việc khác đến nhà mà báo , cũng khiến trông như một kẻ cuồng si đáng sợ.
nếu Trâu Miểu vẫn chịu mặt thì ?
Cũng đơn giản thôi.
Âu Dương Hạo chạy đến trạm dịch vụ chuyển phát nhanh trong khu chung cư, tìm giao hàng quen thuộc với . Anh dự định mượn chuyển phát nhanh để gọi cho Trâu Miểu.
Trâu Miểu là sống khép kín, thích mua sắm online, nên lượng chuyển phát nhanh gửi đến nhà nhiều. Gần như mỗi Âu Dương Hạo đến đều sẽ tiện tay giúp Trâu Miểu lấy đồ, hoặc hai cùng lấy bữa tối. Thậm chí, khi về nhà, Âu Dương Hạo còn thuận tay giúp Trâu Miểu gửi hàng .
Nhân viên giao hàng ở trạm chuyển phát nhanh cũng xấp xỉ tuổi họ, tính tình thiện, nên cả ba sớm trở nên quen thuộc. Âu Dương Hạo thường trò chuyện vài câu mỗi đến, dần dà quan hệ trở nên thiết. Anh còn thêm tài khoản liên lạc của nhân viên , để tiện trao đổi khi cần gửi hàng.
Không chỉ Âu Dương Hạo giúp Trâu Miểu, mà ngược , Trâu Miểu cũng thường xuyên giúp . Dù chỉ là những việc nhỏ nhặt, nhưng với Âu Dương Hạo, đó là sự thể hiện cho mối quan hệ thiết nhất mà luôn trân trọng. Từng dấu vết giữa họ len lỏi từ sinh hoạt hằng ngày đến tận sâu trong lòng.
Âu Dương Hạo chắc chắn rằng, nếu là cuộc gọi từ bên chuyển phát nhanh, Trâu Miểu sẽ ngắt máy ngay. Dù thế nào, Trâu Miểu chắc chắn ngờ thể nghĩ xa đến bước .
Khi đến trạm chuyển phát nhanh, lúc nhân viên giao hàng ăn xong chiếc bánh bao tay, chuẩn kiểm kê hàng hóa. Thấy Âu Dương Hạo, nở nụ : “A Hạo, hôm nay đến sớm thế? Lại giúp Trâu Miểu gửi hàng ? Mà , mũi của thế ?”
Hắn ngạc nhiên khi thấy mũi Âu Dương Hạo tím bầm, đụng chuyện gì.
“Không gì , hôm qua đường vấp ngã thôi.” Âu Dương Hạo xòa, lập tức chuyển chủ đề: “À , Thiên Tường, điện thoại rơi ở đường . Lúc đến đây gọi cho Trâu Miểu mới phát hiện . Ở đây quen ai khác, thể cho mượn điện thoại gọi cho Trâu Miểu ?”
“Ai chà, thế thì nhanh tìm điện thoại, cái điện thoại của đắt tiền mà.” Thiên Tường cảm thán, móc điện thoại từ túi quần đồng phục , mở khóa và đưa cho Âu Dương Hạo: “Cầm lấy mà gọi, nhưng nhanh lên nhé, kẻo gọi .”
Âu Dương Hạo hai tay nhận lấy, mỉm : “Sẽ nhanh thôi, cảm ơn nhé.”
Trong lúc Thiên Tường tiếp tục kiểm kê hàng, Âu Dương Hạo bước ngoài cửa, nhập điện thoại quen thuộc mà ngoài bố , thuộc lòng nhất.
“Tút… tút… tút…”
“Alô.”
Sau vài tiếng chuông, Trâu Miểu bắt máy. Giọng khàn, nhưng ngữ điệu bình thản. Nghe thấy giọng ôn hòa , Âu Dương Hạo bất giác thấy nghẹn ngào. Chỉ qua một đêm mà cảm giác như lâu lắm giọng . Cảm xúc dâng trào, giọng run rẩy: “Alô… Trâu Miểu…”
“Âu Dương Hạo?” Trâu Miểu ngay lập tức nâng cao giọng, lộ rõ vẻ bất ngờ, thậm chí còn kèm chút thể tin: “Anh… cái quái gì đây?”
“Xin ! sai !”
Âu Dương Hạo Trâu Miểu nhất định sẽ mắng , và đó cúp máy. Anh vội vàng chen ngang, dồn dập những gì : “Trâu Miểu, sai . Thật sự, tha thứ cho , nhưng xin . hòa với . Hiện giờ đang ở trong khu chung cư của , sẽ đợi . Khi nào gặp , khi nào tha thứ cho cũng . nhiều điều với . sẽ đợi.” Giọng gấp gáp, thậm chí chút lộn xộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-ky-thuc-tinh-tinh-yeu/chuong-7-trau-mieu-toi-sai-roi.html.]
Đầu dây bên , Trâu Miểu im lặng trong chốc lát.
“Lăn.”
Trâu Miểu .
“Giữa và còn gì để .”
Không ngoài dự đoán, Âu Dương Hạo từ chối thẳng thừng, tim như vỡ vụn. Chưa kịp lên tiếng, Trâu Miểu tiếp: “Đừng lôi vô tội chuyện vớ vẩn giữa chúng nữa.”
Nói xong, Trâu Miểu lập tức cúp máy.
Âu Dương Hạo mím môi, sẽ như . Anh chỉ giọng Trâu Miểu, nhưng lòng vẫn đau âm ỉ.
Anh cúi đầu, lủi thủi về trạm chuyển phát nhanh, trả điện thoại cho Thiên Tường: “Trả , cảm ơn.”
Thiên Tường rõ chân tướng, dáng vẻ uể oải của Âu Dương Hạo, liền an ủi: “Đừng buồn quá, tìm kỹ xem. Nếu tìm thì coi như của ngươi, cũ , mới sẽ đến.”
lúc , Âu Dương Hạo chỉ tìm cái “cũ” .
Câu của Thiên Tường như chọc đúng nỗi đau, khiến lòng đau thắt. Dù , vẫn gượng , lời cảm ơn khi rời .
Anh bước lang thang, từ lúc nào chung cư của Trâu Miểu.
Cố Diệp Phi
Ngước lên cửa sổ quen thuộc, rèm vẫn khép hờ, giống hệt những ngày .
Khi còn sống ở chung cư của Trâu Miểu, gần như sáng nào Âu Dương Hạo cũng hương thơm từ bữa sáng của Trâu Miểu đánh thức. Lúc mơ màng mở mắt , rèm cửa vẫn khép hờ, ánh sáng xuyên qua đủ, khéo léo che chỗ . Nếu hương thơm đánh thức, thể ngủ thêm một giấc thật say.
Trâu Miểu là , miệng cay nghiệt nhưng hành động dịu dàng và chu đáo. Cậu chỉ , mà còn hơn bất kỳ ai.
Nếu , Âu Dương Hạo thể luôn dính lấy Trâu Miểu như thế? Vì Trâu Miểu đối xử với quá .
Âu Dương Hạo bặm môi, thất thần. Anh chợt nhớ đến những bữa sáng mà Trâu Miểu nấu. Trước đây, ăn qua loa như một điều hiển nhiên. Giờ nghĩ , lòng đau thắt. Có lẽ chính sự bảo bọc thầm lặng và trọn vẹn khiến nhận , một ngày sẽ mất Trâu Miểu.
Anh lầu, đưa điện thoại quét qua NFC mà Trâu Miểu lưu cho . Cửa tự động mở. Ấn nút thang máy lên tầng của Trâu Miểu, Âu Dương Hạo đến cửa, gõ nhẹ vài tiếng. Anh bên trong thấy , chỉ : “Trâu Miểu, sai ...”
Anh cúi đầu, trán tựa cửa, hai tay buông thõng.
“ sai . sẽ sửa. Ra đây mà...”
Anh thật, nhưng đổi gì , vẫn chịu xuất hiện.
Quả nhiên, trong phòng hề động tĩnh. Cổ họng Âu Dương Hạo nghẹn , giọng khàn khàn: “ sẽ đợi ...”
Nói xong, xoay , nước mắt bất giác trào . Không là do dồn nén từ đêm qua đến giờ vì điều gì khác, nhưng nỗi đau cứ cuộn trào. Anh vội chạy cầu thang, vì nếu Trâu Miểu lúc mà thấy lóc thảm hại thế , chắc chắn sẽ càng giận hơn.
Từ trong túi, Âu Dương Hạo lấy một túi khăn giấy lớn – thứ mà chuẩn sẵn, vì rằng sẽ . Ba gói to đùng, rút từng tờ lau mặt, lau nhét túi đựng rác mang theo, giữ ý thức bảo vệ môi trường như Trâu Miểu từng nhắc nhở.
Khăn giấy cũng là do Trâu Miểu đưa. Trước đây khen loại dùng , Trâu Miểu liền mua mấy hộp lớn đưa mang về. Âu Dương Hạo tiếp tục rút giấy lau nước mắt, vô tình chạm một vật cứng bên trong túi. Anh ngẩn , rút xem, hóa là cuốn sổ nhỏ Trâu Miểu từng đưa khi học đại học.
Đây là cuốn sổ dây nắp cứng, bên trong còn kẹp một cây bút. Trâu Miểu đưa vì quên bút khi thi.
“Chết tiệt...”
Âu Dương Hạo lẩm bẩm, bộ nơi đây, khắp ngóc ngách, đều tràn ngập dấu vết của Trâu Miểu. Vậy mà, thể gặp .
Ngồi xuống bậc thang, Âu Dương Hạo nghẹn ngào, đó òa thành tiếng.
Anh thề ít khi , nhưng lúc thì thể kìm nén . Anh rõ, đàn ông dễ rơi nước mắt, nhưng tình huống nhẹ nhàng ? Không, nó nặng nề đến mức thể thở nổi.