Nhất Nộ Bạt Kiếm
Chương 42: Loạn!
Vương Tiểu Thạch ở trong ván cờ!
Người ở trong ván cờ thì thế nào?
Chấp mê bất ngộ, tự trói buộc mình, đến khi tỉnh ngộ thì binh bại như núi đổ, không thể cứu vãn nổi.
Thậm chí đã bị người ta chiếu tướng, vỡ cờ, thua cờ.
Mặc dù Vương Tiểu Thạch đao kiếm tề xuất, đao pháp tung hoành, kiếm pháp loang loáng “giữ được chân trời giữ được người, giữ được năm tháng giữ được ngươi”, bóng đao ánh kiếm dường như tuôn trào đến bế nguyệt kinh tâm, nhưng cho dù tả xung hữu đột, vẫn không thể phá được ván cờ Diệp Kỳ Ngũ đã bày, quân cờ đã mai phục, sát chước sắp xảy ra.
Sát chước ý tại sát.
Sát chước sẽ dẫn sát.
Diệp Kỳ Ngũ dùng cách không chưởng lực làm pháo, hai chân tung cước liên hoàn làm mã.
Đồng thời hai tay phát ám khí liên tục, chẳng khác gì binh tốt qua sông, đánh thành cướp đất.
Bản thân Tề Văn Lục đã trở thành quân xe của chính y.
Sau đó sát chước dời núi lấp biển, dồn tới như ong vỡ tổ, từng đợt sóng dồi, từng lớp cao ngất.
Trong ván cờ, sáu cuộc cờ nổi tiếng, “Tinh Hỏa Liêu Nguyên”, “Hoành Sóc Phú Thi”, “Chiết Kích Trầm Sa”, “Bạch Hạc Tị Yên”, “Trần Binh Khổ Gián”, “Ô Truy Lãnh Tuyết”, đồng thời phát động, sáu cuộc hợp nhất, trở thành cuộc cờ danh động thiên hạ, vô đối vô địch của Diệp Kỳ Ngũ: “Sảo Tung Tích Thệ”.
Nhưng Vương Tiểu Thạch cũng không kém thế.
Gã tung mình vọt lên.
Đột nhiên rời khỏi cuộc cờ.
Gã vừa tung mình vọt lên rời khỏi cuộc cờ, thì thấy rõ đại cục.
Thân hình gã đang ở giữa không trung lại bẻ ngoặt một cái, lướt ra khỏi khu vườn hoang. Gã phải phá cuộc cờ này.
Người trong cuộc thì mê muội, gã không muốn mình bị vây trong cuộc, gã lo lắng cho sự an nguy của Đường Bảo Ngưu, Trương Nham, gã lo ngại cho tung tích của Hà Tiểu Hà, Bát Đại Thiên Vương, gã e ngại tình hình trong Hoa phủ.
Gã không thể giằng co ở đây nữa.
Tề Văn Lục vội kêu: “Hắn rời cuộc cờ rồi…”
Diệp Kỳ Ngũ nạt: “Một khi đã vào cuộc, hắn không thể bỏ mặc đại cục mà đi!”
Trên đời này có bao nhiêu người có thể nói rời là rời?
Đừng nói người khác ở trong cuộc, cho dù chỉ ở trong cuộc chơi, có lúc cũng không thể nói nghỉ chơi là nghỉ chơi, cũng không thể nói không làm là không làm, nếu là vật ngoài thân, cũng không nhất định nói buông xuống là buông xuống được. Có người, nâng lên được, buông xuống không được, có người, nâng lên không được, chỉ đành buông xuống, có người, nâng lên không được cũng không buông xuống được.
Vương Tiểu Thạch thì sao? Đột nhiên gã phát hiện một chuyện.
Trên đời này có những chuyện, không phải ngươi buông xuống được thì có thể buông xuống được.
Ngươi cầm thanh kiếm trong tay, ngươi đã cầm nó rồi, cũng chính là nó kiềm chế ngươi, nếu có một ngày ngươi muốn buông nó xuống, trước tiên ngươi phải hỏi nó có đồng ý hay không?
Vương Tiểu Thạch đao kiếm hợp nhất, hơn nữa người và kiếm cũng hợp nhất, tâm ý tương thông, cũng không cần phải hỏi nữa.
Nhưng, Diệp Kỳ Ngũ không đồng ý.
Quân cờ của y không đồng ý.
Ván cờ của y cũng không đồng ý.
Không đồng ý để Vương Tiểu Thạch đi.
Cũng không đồng ý để Vương Tiểu Thạch sống nữa.
Vương Tiểu Thạch định phi thân ra khỏi vườn hoang, đột nhiên phát hiện, bên ngoài ván cờ còn có ván cờ.
Bên ngoài bức tường, có một ván cờ lớn hơn.
Ván cờ.
Ván cờ lấy người làm quân cờ.
Ba mươi hai người.
Ba mươi hai người này đương nhiên đều là cao thủ.
Họ đứng rành mạch rõ ràng, mỗi người tự bày trận, kiếm rút cung căng, toàn quân chờ đợi, không phải là để lao vào nhau quyết đấu, mà chỉ vì đợi Vương Tiểu Thạch.
Đợi Vương Tiểu Thạch lọt vào, cuộc chiến sẽ lập tức nổ ra.
Vương Tiểu Thạch muốn rời cuộc, nhưng kết quả lại rơi vào một cuộc cờ khác.
Một cuộc cờ nằm ngoài cuộc cờ kia.
Vương Tiểu Thạch chỉ có hai con đường.
Một là vượt tường phóng ra ngoài, bị “ngoại cuộc” vây khốn.
Hai là vẫn ở trong khu vườn hoa, bị “nội cuộc” phục kích.
Nội ngoại đều là cuộc, một khi dẫn sát, đều là sát cuộc.
Kết quả đều là tử lộ.
Khi chưa đến phút bất đắc dĩ, người ta tuyệt đối không đi tử lộ.
Vương Tiểu Thạch cũng không đi.
Gã chọn con đường thứ ba.
Con đường thứ ba chính là:
Không đi.
Thân hình gã đột nhiên khựng lại, hạ chân xuống đầu tường, không đi nữa. Cho nên gã vẫn không trở về cuộc cờ ban đầu, cũng không rơi vào cuộc cờ mới.
Gã đứng giữa hai cuộc cờ.
Thế nên gã tự thành một cuộc cờ mới.
Người ở bên ngoài tường, cho rằng gã nhất định sẽ rơi xuống, cho nên đã phát động.
Một khi động thì không thể thu lại được.
Nếu thực sự có địch nhân, mai phục phát động, đương nhiên sẽ thành công…
Đến bây giờ kẻ địch vẫn chưa vào, nhưng toàn cuộc đã phát động rồi, thành thử tiên cơ đã mất hết, thế cuộc đại loạn, cục diện đã bị địch nhân khống chế.
Đây chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Nhưng Vương Tiểu Thạch đã nắm được tất cả.
Định nghĩa của võ lâm cao thủ là gì?
Người có võ công cao cường.
Điểm này là tất yếu.
Người có địa vị cao vời trong chốn võ lâm.
Điểm này cũng là tất nhiên.
Nhưng, người có võ công cao cường và địa vị cao vời, đều cần phải có một đặc điểm chung, đó chính là:
Phải nắm được thiên cơ, nắm được tiên cơ, sáng tạo thời cơ.
Cho dù là cơ hội chỉ thoáng qua trong chớp mắt cũng không thể bỏ qua.
Dã tâm của Vương Tiểu Thạch không lớn.
Nhưng gã là người có năng lực, người có năng lực cộng thêm chí khí, nếu cũng gặp cơ hội tốt, sớm muộn gì cũng trở thành một nhân vật quan trọng.
Vương Tiểu Thạch chính là người như thế.
Cục diện vừa rối loạn, nhưng mau chóng có thể điều chỉnh, thích ứng, một khi được kiểm soát trở lại, có thể trở thành một cục diện khác.
Nhưng Vương Tiểu Thạch đã phát động phản công.
Một chân của gã, giậm ngã bức tường, công ra liên hoàn cước.
Gạch liên tiếp bay ra.
Tường đổ, Diệp Kỳ Ngũ và Tề Văn Lục chỉ đành thối lui tránh né.
Khi bức tường sụp xuống hoàn toàn, bụi bặm ngừng hẳn, ba mươi hai “quân cờ” đã ngã xuống đất.
Mỗi người trúng một viên gạch.
Viên gạch to tướng, nhưng góc vuông của mỗi viên gạch chỉ trúng huyệt đạo của họ.
Vương Tiểu Thạch đã biến mất.
Tề Văn Lục quát lớn: “Chúng ta đuổi theo.”
Diệp Kỳ Ngũ lắc đầu.
Tề Văn Lục vẫn chưa bớt giận, nộ khí lại tăng: “Tên này không đánh mà chạy, thế là có ý gì?”
Diệp Kỳ Ngũ sắc mặt sầm lại: “Hắn đã chiến thắng, chẳng qua không nghĩ đến mình mà vội đi cứu người, chúng ta cũng chỉ muốn thử võ công của hắn mà thôi.”
“Bây giờ, đã thử rồi.” Y nói hơi chua chát: “Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là cản đường hắn, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Tề Văn Lục ngẫm nghĩ, xem ra chỉ đành cố kìm cơn giận: “Hắn có thể giết được Gia Cát?”
“Chưa chắc.” Diệp Kỳ Ngũ sửa sang lại áo mũ, trầm ngâm nói: “Có điều, hôm nay Vương Tiểu Thạch cũng chưa chắc qua được hai cửa ải.”
“Hai cửa ải?”
“Cho dù y gặp phải Thiên Hạ Đệ Thất hay Bạch Sầu Phi,” Diệp Kỳ Ngũ nói với vẻ bí ẩn: “rốt cuộc ai có thể sống sót vẫn là một câu hỏi.”
Tề Văn Lục hỏi: “Ngũ ca cho rằng bọn chúng nhất định sẽ lăn xả vào nhau sao?”
“Những người không cùng nguyên tắc, không cùng trận tuyến, không cùng lý tưởng, lại cùng mục tiêu, một khi gặp mặt, sớm muộn gì cũng xảy ra xung đột.” Diệp Kỳ Ngũ nói: “Tuy chúng ta không đánh bại được hắn, nhưng hắn đã đánh với chúng ta hai trận, tâm lực thể lực đã hao khí, nếu gặp phải Bạch Sầu Phi và Thiên Hạ Đệ Thất trong tình trạng này, ắt hẳn…”
Tề Văn Lục cười: “Gặp phải kẻ địch như Thiên Hạ Đệ Thất hoặc Bạch Sầu Phi, công lực kém đi một phần, coi như là tự nạp mạng.”
“Điều đó không hề gì, quan trọng hơn là, ta cảm thấy,” vẻ mặt Diệp Kỳ Ngũ tựa như tham thấu được một huyền cơ xoay chuyển càn khôn: “Vương Tiểu Thạch có chút tâm loạn.”
“Tâm loạn?”
“Tâm loạn thì người tự bại.” Diệp Kỳ Ngũ nói: “Cho nên đối với một bậc kiêu hùng mà nói, tốt nhất là thiên hạ đại loạn, càng loạn thì càng có cơ hội trổ tài.”
Tề Văn Lục bước tới, vận chỉ như gió, giải huyệt đạo của những thuộc hạ đang nằm dưới đất, khi nghe mấy câu Diệp Kỳ Ngũ nói, cảm giác thất bại lúc nãy mới bớt đi phần nào: “Đối với địch nhân, lòng của Vương Tiểu Thạch đương nhiên càng loạn càng tốt.”
Ván cờ bày ra, Diệp Kỳ Ngũ hoàn toàn không thể khống chế được Vương Tiểu Thạch, hơn nữa vừa đụng độ đã tan vỡ, trong lòng cũng buồn bực, nói: “Loạn chết y cho rồi.”
Thực ra trong lòng y cũng rất loạn.
Bởi vì sát chước của y, chẳng thể chịu nổi một đòn của Vương Tiểu Thạch.
Cho nên câu nói này của y, dường như đã trở thành một lời nguyền rủa.
Đúng thế, Vương Tiểu Thạch không những người loạn, cả tâm cũng loạn.
Nguyên do khiến gã tâm loạn không phải vì địch nhân, mà là vì bằng hữu.
Hơn nữa còn là huynh đệ của gã.
Bạch Sầu Phi.
Bằng hữu của gã đang thực hiện một âm mưu tương đối bỉ ổi.
Huynh đệ của Vương Tiểu Thạch đang làm chuyện hại người lợi mình.
Gã có nên cản trở hay không?
Gã có nên giúp đỡ hay không?
Gã mâu thuẫn.
Cho nên gã đang tâm loạn.
Khi Vương Tiểu Thạch quát Thiên Hạ Đệ Thất, kêu y ngừng tay, vì liên tục đọ sức với Tề Văn Lục và Diệp Kỳ Ngũ, đá ngã bức tường, trên người dính đầy bụi đất, hầu như chân chẳng chạm đất, chạy vội qua đây, đương nhiên áo quần xốc xếch, trong lòng cũng loạn.
Quả nhiên Thiên Hạ Đệ Thất ngừng tay.
“Là ngươi?”
Vương Tiểu Thạch hít sâu một hơi: “Là ngươi.”
Con người trước mắt gã là cao thủ gã chưa hề gặp trong đời.
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn cứu bọn chúng?”
Vương Tiểu Thạch nhìn đại cục, chỉ thấy mấy bằng hữu của mình: bọn Trương Nham, Đường Bảo Ngưu đều chẳng có vấn đề gì lớn, lòng đã bớt lo, vội cung tay nói: “Xin nương tay giùm cho.”
Đôi mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen của Thiên Hạ Đệ Thất trợn lên.
Vốn là, Vương Tiểu Thạch từng chạm mặt y hai lần, gã chưa từng chính thức động thủ với y, nhưng đã kiêng dè sự tiêu sát của y. Đó không chỉ là sát khí, mà là tử khí, một cảm giác gần như giống hệt với mùi vị của tử vong.
Nhưng, giờ đây Vương Tiểu Thạch không thể không bật cười.
Bởi vì gã nhìn thấy rõ bộ dạng của Thiên Hạ Đệ Thất.
Mũi của y quấn băng trắng.
Tay trái cũng quấn băng trắng.
Máu rướm ra bên ngoài băng trắng.
Điều đó khiến thần thái lạnh lùng tỏa ra sát khí ngùn ngụt vốn có của Thiên Hạ Đệ Thất hoàn toàn thay đổi.
Thay đổi đến độ hơi hài hước.
Tuy trong lòng Vương Tiểu Thạch đang rối, nhưng thấy bộ dạng của Thiên Hạ Đệ Thất, tính bỡn cợt lại bộc phát.
Gã cười. Một người có bộ dạng đáng sợ, chỉ cần hơi thay đổi một chút, thì sẽ khiến người ta cảm nhận khác hẳn, nói ra, cho dù là hoàng đế thiên tử, thánh hiền danh sĩ, chỉ cần họ ở trong một hoàn cảnh khác hẳn, ăn mặc lạ lùng, phải chăng cũng chẳng khác gì người thường? Thậm chí có thể quái dị khiến người ta buồn cười!
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh nhạt nói: “Ngươi cười cái gì?”
Vương Tiểu Thạch đáp: “Cười ngươi.”
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng hừ một tiếng, y biết Vương Tiểu Thạch nói thật.
“Thật ra trông ngươi như thế đẹp hơn.” Vương Tiểu Thạch nói: “Ít nhất cũng giống người.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nói nhảm.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Được rồi, xin ngươi thả họ.”
Thiên Hạ Đệ Thất hơi trầm ngâm: “Ngươi là người chủ nhân ta cần dùng, chủ nhân ta đang có chuyện cần ngươi làm, cho nên ta có thể không giết ngươi.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Đa tạ.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nếu ta giết sạch họ, ngươi có ra tay cứu họ không?”
Vương Tiểu Thạch cười nói: “Điều đó khó tránh.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nhưng một khi ta động thủ thì sẽ giết ngươi.”
“Chủ nhân của ngươi có chuyện cần ta làm.” Vương Tiểu Thạch nói: “Cho nên ngươi không thể giết ta.”
“Được, ta chỉ giết hai người.” Thiên Hạ Đệ Thất dùng tay chỉ về phía Trương Nham, Phương Hận Thiểu, sau đó liếc nhìn Thiên Y Hữu Phùng, nói: “Hắn đã chết chắc rồi, ta không cần thiết phải giết hắn nữa.”
Vương Tiểu Thạch lắc đầu: “Họ đều là bằng hữu của ta, ngươi không thể giết người nào cả.”
Gân xanh đột nhiên nổi lên trên mặt Thiên Hạ Đệ Thất, Vương Tiểu Thạch lại cảm nhận được một luồng sát khí.
Gã vẫn muốn cười.
Nhưng cười không nổi.
Một Vương Tiểu Thạch xưa nay cởi mở, muốn cười mà bị người ta bịt miệng lại, từ điểm này có thể thấy áp lực đối với gã lớn đến nhường nào..
Vương Tiểu Thạch nói: “Ngươi đã bị thương rồi, hơn nữa bị thương không nhẹ, lúc này giao thủ với ta, thật không khôn ngoan.”
“Ngươi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.” Thiên Hạ Đệ Thất nhìn gã chằm chằm: “Lúc nãy ngươi vừa mới kịch đấu phải không?”
Vương Tiểu Thạch chợt nói: “Nhưng ngươi đã bị thương rồi.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nhưng ngươi thì lại rất gấp gáp.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Ta có thể đối phó ngươi ở đây trước, họ sẽ đến Hoa phủ cứu người.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Ngươi nhất định phải cứu họ?”
Vương Tiểu Thạch nói: “Ngươi nhất định phải giết họ?”
Thiên Hạ Đệ Thất đang định nói gì đó, đột nhiên chỉ nghe một tiếng quát lanh lảnh, sau đó, một luồng đao quang lóe lên.
Đao quang cực đẹp, tựa như người tình đang vẽ chân mày cho nữ nhân mỹ lệ.
Đao sắc nhạt nhòa, tựa như núi mờ xa, nắng chiều le lói.
Đao quang tựa như ánh trăng.
Không phải sát ý, mà là thơ ý.
Có người vung đao, lại vung ra thơ ý.
Nhưng thơ ý đó lại dẫn độ tất cả sát cơ.
Đao quang này vừa xuất, Vương Tiểu Thạch vốn chưa chuẩn bị ra tay, và Thiên Hạ Đệ Thất vẫn chưa tính động thủ, bị bắt buộc giao thủ.
Bởi vì thế đã thành cưỡi cọp.
Cho nên tất phải như thế.
Người ở trong ván cờ thì thế nào?
Chấp mê bất ngộ, tự trói buộc mình, đến khi tỉnh ngộ thì binh bại như núi đổ, không thể cứu vãn nổi.
Thậm chí đã bị người ta chiếu tướng, vỡ cờ, thua cờ.
Mặc dù Vương Tiểu Thạch đao kiếm tề xuất, đao pháp tung hoành, kiếm pháp loang loáng “giữ được chân trời giữ được người, giữ được năm tháng giữ được ngươi”, bóng đao ánh kiếm dường như tuôn trào đến bế nguyệt kinh tâm, nhưng cho dù tả xung hữu đột, vẫn không thể phá được ván cờ Diệp Kỳ Ngũ đã bày, quân cờ đã mai phục, sát chước sắp xảy ra.
Sát chước ý tại sát.
Sát chước sẽ dẫn sát.
Diệp Kỳ Ngũ dùng cách không chưởng lực làm pháo, hai chân tung cước liên hoàn làm mã.
Đồng thời hai tay phát ám khí liên tục, chẳng khác gì binh tốt qua sông, đánh thành cướp đất.
Bản thân Tề Văn Lục đã trở thành quân xe của chính y.
Sau đó sát chước dời núi lấp biển, dồn tới như ong vỡ tổ, từng đợt sóng dồi, từng lớp cao ngất.
Trong ván cờ, sáu cuộc cờ nổi tiếng, “Tinh Hỏa Liêu Nguyên”, “Hoành Sóc Phú Thi”, “Chiết Kích Trầm Sa”, “Bạch Hạc Tị Yên”, “Trần Binh Khổ Gián”, “Ô Truy Lãnh Tuyết”, đồng thời phát động, sáu cuộc hợp nhất, trở thành cuộc cờ danh động thiên hạ, vô đối vô địch của Diệp Kỳ Ngũ: “Sảo Tung Tích Thệ”.
Nhưng Vương Tiểu Thạch cũng không kém thế.
Gã tung mình vọt lên.
Đột nhiên rời khỏi cuộc cờ.
Gã vừa tung mình vọt lên rời khỏi cuộc cờ, thì thấy rõ đại cục.
Thân hình gã đang ở giữa không trung lại bẻ ngoặt một cái, lướt ra khỏi khu vườn hoang. Gã phải phá cuộc cờ này.
Người trong cuộc thì mê muội, gã không muốn mình bị vây trong cuộc, gã lo lắng cho sự an nguy của Đường Bảo Ngưu, Trương Nham, gã lo ngại cho tung tích của Hà Tiểu Hà, Bát Đại Thiên Vương, gã e ngại tình hình trong Hoa phủ.
Gã không thể giằng co ở đây nữa.
Tề Văn Lục vội kêu: “Hắn rời cuộc cờ rồi…”
Diệp Kỳ Ngũ nạt: “Một khi đã vào cuộc, hắn không thể bỏ mặc đại cục mà đi!”
Trên đời này có bao nhiêu người có thể nói rời là rời?
Đừng nói người khác ở trong cuộc, cho dù chỉ ở trong cuộc chơi, có lúc cũng không thể nói nghỉ chơi là nghỉ chơi, cũng không thể nói không làm là không làm, nếu là vật ngoài thân, cũng không nhất định nói buông xuống là buông xuống được. Có người, nâng lên được, buông xuống không được, có người, nâng lên không được, chỉ đành buông xuống, có người, nâng lên không được cũng không buông xuống được.
Vương Tiểu Thạch thì sao? Đột nhiên gã phát hiện một chuyện.
Trên đời này có những chuyện, không phải ngươi buông xuống được thì có thể buông xuống được.
Ngươi cầm thanh kiếm trong tay, ngươi đã cầm nó rồi, cũng chính là nó kiềm chế ngươi, nếu có một ngày ngươi muốn buông nó xuống, trước tiên ngươi phải hỏi nó có đồng ý hay không?
Vương Tiểu Thạch đao kiếm hợp nhất, hơn nữa người và kiếm cũng hợp nhất, tâm ý tương thông, cũng không cần phải hỏi nữa.
Nhưng, Diệp Kỳ Ngũ không đồng ý.
Quân cờ của y không đồng ý.
Ván cờ của y cũng không đồng ý.
Không đồng ý để Vương Tiểu Thạch đi.
Cũng không đồng ý để Vương Tiểu Thạch sống nữa.
Vương Tiểu Thạch định phi thân ra khỏi vườn hoang, đột nhiên phát hiện, bên ngoài ván cờ còn có ván cờ.
Bên ngoài bức tường, có một ván cờ lớn hơn.
Ván cờ.
Ván cờ lấy người làm quân cờ.
Ba mươi hai người.
Ba mươi hai người này đương nhiên đều là cao thủ.
Họ đứng rành mạch rõ ràng, mỗi người tự bày trận, kiếm rút cung căng, toàn quân chờ đợi, không phải là để lao vào nhau quyết đấu, mà chỉ vì đợi Vương Tiểu Thạch.
Đợi Vương Tiểu Thạch lọt vào, cuộc chiến sẽ lập tức nổ ra.
Vương Tiểu Thạch muốn rời cuộc, nhưng kết quả lại rơi vào một cuộc cờ khác.
Một cuộc cờ nằm ngoài cuộc cờ kia.
Vương Tiểu Thạch chỉ có hai con đường.
Một là vượt tường phóng ra ngoài, bị “ngoại cuộc” vây khốn.
Hai là vẫn ở trong khu vườn hoa, bị “nội cuộc” phục kích.
Nội ngoại đều là cuộc, một khi dẫn sát, đều là sát cuộc.
Kết quả đều là tử lộ.
Khi chưa đến phút bất đắc dĩ, người ta tuyệt đối không đi tử lộ.
Vương Tiểu Thạch cũng không đi.
Gã chọn con đường thứ ba.
Con đường thứ ba chính là:
Không đi.
Thân hình gã đột nhiên khựng lại, hạ chân xuống đầu tường, không đi nữa. Cho nên gã vẫn không trở về cuộc cờ ban đầu, cũng không rơi vào cuộc cờ mới.
Gã đứng giữa hai cuộc cờ.
Thế nên gã tự thành một cuộc cờ mới.
Người ở bên ngoài tường, cho rằng gã nhất định sẽ rơi xuống, cho nên đã phát động.
Một khi động thì không thể thu lại được.
Nếu thực sự có địch nhân, mai phục phát động, đương nhiên sẽ thành công…
Đến bây giờ kẻ địch vẫn chưa vào, nhưng toàn cuộc đã phát động rồi, thành thử tiên cơ đã mất hết, thế cuộc đại loạn, cục diện đã bị địch nhân khống chế.
Đây chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Nhưng Vương Tiểu Thạch đã nắm được tất cả.
Định nghĩa của võ lâm cao thủ là gì?
Người có võ công cao cường.
Điểm này là tất yếu.
Người có địa vị cao vời trong chốn võ lâm.
Điểm này cũng là tất nhiên.
Nhưng, người có võ công cao cường và địa vị cao vời, đều cần phải có một đặc điểm chung, đó chính là:
Phải nắm được thiên cơ, nắm được tiên cơ, sáng tạo thời cơ.
Cho dù là cơ hội chỉ thoáng qua trong chớp mắt cũng không thể bỏ qua.
Dã tâm của Vương Tiểu Thạch không lớn.
Nhưng gã là người có năng lực, người có năng lực cộng thêm chí khí, nếu cũng gặp cơ hội tốt, sớm muộn gì cũng trở thành một nhân vật quan trọng.
Vương Tiểu Thạch chính là người như thế.
Cục diện vừa rối loạn, nhưng mau chóng có thể điều chỉnh, thích ứng, một khi được kiểm soát trở lại, có thể trở thành một cục diện khác.
Nhưng Vương Tiểu Thạch đã phát động phản công.
Một chân của gã, giậm ngã bức tường, công ra liên hoàn cước.
Gạch liên tiếp bay ra.
Tường đổ, Diệp Kỳ Ngũ và Tề Văn Lục chỉ đành thối lui tránh né.
Khi bức tường sụp xuống hoàn toàn, bụi bặm ngừng hẳn, ba mươi hai “quân cờ” đã ngã xuống đất.
Mỗi người trúng một viên gạch.
Viên gạch to tướng, nhưng góc vuông của mỗi viên gạch chỉ trúng huyệt đạo của họ.
Vương Tiểu Thạch đã biến mất.
Tề Văn Lục quát lớn: “Chúng ta đuổi theo.”
Diệp Kỳ Ngũ lắc đầu.
Tề Văn Lục vẫn chưa bớt giận, nộ khí lại tăng: “Tên này không đánh mà chạy, thế là có ý gì?”
Diệp Kỳ Ngũ sắc mặt sầm lại: “Hắn đã chiến thắng, chẳng qua không nghĩ đến mình mà vội đi cứu người, chúng ta cũng chỉ muốn thử võ công của hắn mà thôi.”
“Bây giờ, đã thử rồi.” Y nói hơi chua chát: “Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là cản đường hắn, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Tề Văn Lục ngẫm nghĩ, xem ra chỉ đành cố kìm cơn giận: “Hắn có thể giết được Gia Cát?”
“Chưa chắc.” Diệp Kỳ Ngũ sửa sang lại áo mũ, trầm ngâm nói: “Có điều, hôm nay Vương Tiểu Thạch cũng chưa chắc qua được hai cửa ải.”
“Hai cửa ải?”
“Cho dù y gặp phải Thiên Hạ Đệ Thất hay Bạch Sầu Phi,” Diệp Kỳ Ngũ nói với vẻ bí ẩn: “rốt cuộc ai có thể sống sót vẫn là một câu hỏi.”
Tề Văn Lục hỏi: “Ngũ ca cho rằng bọn chúng nhất định sẽ lăn xả vào nhau sao?”
“Những người không cùng nguyên tắc, không cùng trận tuyến, không cùng lý tưởng, lại cùng mục tiêu, một khi gặp mặt, sớm muộn gì cũng xảy ra xung đột.” Diệp Kỳ Ngũ nói: “Tuy chúng ta không đánh bại được hắn, nhưng hắn đã đánh với chúng ta hai trận, tâm lực thể lực đã hao khí, nếu gặp phải Bạch Sầu Phi và Thiên Hạ Đệ Thất trong tình trạng này, ắt hẳn…”
Tề Văn Lục cười: “Gặp phải kẻ địch như Thiên Hạ Đệ Thất hoặc Bạch Sầu Phi, công lực kém đi một phần, coi như là tự nạp mạng.”
“Điều đó không hề gì, quan trọng hơn là, ta cảm thấy,” vẻ mặt Diệp Kỳ Ngũ tựa như tham thấu được một huyền cơ xoay chuyển càn khôn: “Vương Tiểu Thạch có chút tâm loạn.”
“Tâm loạn?”
“Tâm loạn thì người tự bại.” Diệp Kỳ Ngũ nói: “Cho nên đối với một bậc kiêu hùng mà nói, tốt nhất là thiên hạ đại loạn, càng loạn thì càng có cơ hội trổ tài.”
Tề Văn Lục bước tới, vận chỉ như gió, giải huyệt đạo của những thuộc hạ đang nằm dưới đất, khi nghe mấy câu Diệp Kỳ Ngũ nói, cảm giác thất bại lúc nãy mới bớt đi phần nào: “Đối với địch nhân, lòng của Vương Tiểu Thạch đương nhiên càng loạn càng tốt.”
Ván cờ bày ra, Diệp Kỳ Ngũ hoàn toàn không thể khống chế được Vương Tiểu Thạch, hơn nữa vừa đụng độ đã tan vỡ, trong lòng cũng buồn bực, nói: “Loạn chết y cho rồi.”
Thực ra trong lòng y cũng rất loạn.
Bởi vì sát chước của y, chẳng thể chịu nổi một đòn của Vương Tiểu Thạch.
Cho nên câu nói này của y, dường như đã trở thành một lời nguyền rủa.
Đúng thế, Vương Tiểu Thạch không những người loạn, cả tâm cũng loạn.
Nguyên do khiến gã tâm loạn không phải vì địch nhân, mà là vì bằng hữu.
Hơn nữa còn là huynh đệ của gã.
Bạch Sầu Phi.
Bằng hữu của gã đang thực hiện một âm mưu tương đối bỉ ổi.
Huynh đệ của Vương Tiểu Thạch đang làm chuyện hại người lợi mình.
Gã có nên cản trở hay không?
Gã có nên giúp đỡ hay không?
Gã mâu thuẫn.
Cho nên gã đang tâm loạn.
Khi Vương Tiểu Thạch quát Thiên Hạ Đệ Thất, kêu y ngừng tay, vì liên tục đọ sức với Tề Văn Lục và Diệp Kỳ Ngũ, đá ngã bức tường, trên người dính đầy bụi đất, hầu như chân chẳng chạm đất, chạy vội qua đây, đương nhiên áo quần xốc xếch, trong lòng cũng loạn.
Quả nhiên Thiên Hạ Đệ Thất ngừng tay.
“Là ngươi?”
Vương Tiểu Thạch hít sâu một hơi: “Là ngươi.”
Con người trước mắt gã là cao thủ gã chưa hề gặp trong đời.
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn cứu bọn chúng?”
Vương Tiểu Thạch nhìn đại cục, chỉ thấy mấy bằng hữu của mình: bọn Trương Nham, Đường Bảo Ngưu đều chẳng có vấn đề gì lớn, lòng đã bớt lo, vội cung tay nói: “Xin nương tay giùm cho.”
Đôi mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen của Thiên Hạ Đệ Thất trợn lên.
Vốn là, Vương Tiểu Thạch từng chạm mặt y hai lần, gã chưa từng chính thức động thủ với y, nhưng đã kiêng dè sự tiêu sát của y. Đó không chỉ là sát khí, mà là tử khí, một cảm giác gần như giống hệt với mùi vị của tử vong.
Nhưng, giờ đây Vương Tiểu Thạch không thể không bật cười.
Bởi vì gã nhìn thấy rõ bộ dạng của Thiên Hạ Đệ Thất.
Mũi của y quấn băng trắng.
Tay trái cũng quấn băng trắng.
Máu rướm ra bên ngoài băng trắng.
Điều đó khiến thần thái lạnh lùng tỏa ra sát khí ngùn ngụt vốn có của Thiên Hạ Đệ Thất hoàn toàn thay đổi.
Thay đổi đến độ hơi hài hước.
Tuy trong lòng Vương Tiểu Thạch đang rối, nhưng thấy bộ dạng của Thiên Hạ Đệ Thất, tính bỡn cợt lại bộc phát.
Gã cười. Một người có bộ dạng đáng sợ, chỉ cần hơi thay đổi một chút, thì sẽ khiến người ta cảm nhận khác hẳn, nói ra, cho dù là hoàng đế thiên tử, thánh hiền danh sĩ, chỉ cần họ ở trong một hoàn cảnh khác hẳn, ăn mặc lạ lùng, phải chăng cũng chẳng khác gì người thường? Thậm chí có thể quái dị khiến người ta buồn cười!
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh nhạt nói: “Ngươi cười cái gì?”
Vương Tiểu Thạch đáp: “Cười ngươi.”
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng hừ một tiếng, y biết Vương Tiểu Thạch nói thật.
“Thật ra trông ngươi như thế đẹp hơn.” Vương Tiểu Thạch nói: “Ít nhất cũng giống người.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nói nhảm.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Được rồi, xin ngươi thả họ.”
Thiên Hạ Đệ Thất hơi trầm ngâm: “Ngươi là người chủ nhân ta cần dùng, chủ nhân ta đang có chuyện cần ngươi làm, cho nên ta có thể không giết ngươi.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Đa tạ.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nếu ta giết sạch họ, ngươi có ra tay cứu họ không?”
Vương Tiểu Thạch cười nói: “Điều đó khó tránh.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nhưng một khi ta động thủ thì sẽ giết ngươi.”
“Chủ nhân của ngươi có chuyện cần ta làm.” Vương Tiểu Thạch nói: “Cho nên ngươi không thể giết ta.”
“Được, ta chỉ giết hai người.” Thiên Hạ Đệ Thất dùng tay chỉ về phía Trương Nham, Phương Hận Thiểu, sau đó liếc nhìn Thiên Y Hữu Phùng, nói: “Hắn đã chết chắc rồi, ta không cần thiết phải giết hắn nữa.”
Vương Tiểu Thạch lắc đầu: “Họ đều là bằng hữu của ta, ngươi không thể giết người nào cả.”
Gân xanh đột nhiên nổi lên trên mặt Thiên Hạ Đệ Thất, Vương Tiểu Thạch lại cảm nhận được một luồng sát khí.
Gã vẫn muốn cười.
Nhưng cười không nổi.
Một Vương Tiểu Thạch xưa nay cởi mở, muốn cười mà bị người ta bịt miệng lại, từ điểm này có thể thấy áp lực đối với gã lớn đến nhường nào..
Vương Tiểu Thạch nói: “Ngươi đã bị thương rồi, hơn nữa bị thương không nhẹ, lúc này giao thủ với ta, thật không khôn ngoan.”
“Ngươi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.” Thiên Hạ Đệ Thất nhìn gã chằm chằm: “Lúc nãy ngươi vừa mới kịch đấu phải không?”
Vương Tiểu Thạch chợt nói: “Nhưng ngươi đã bị thương rồi.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nhưng ngươi thì lại rất gấp gáp.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Ta có thể đối phó ngươi ở đây trước, họ sẽ đến Hoa phủ cứu người.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Ngươi nhất định phải cứu họ?”
Vương Tiểu Thạch nói: “Ngươi nhất định phải giết họ?”
Thiên Hạ Đệ Thất đang định nói gì đó, đột nhiên chỉ nghe một tiếng quát lanh lảnh, sau đó, một luồng đao quang lóe lên.
Đao quang cực đẹp, tựa như người tình đang vẽ chân mày cho nữ nhân mỹ lệ.
Đao sắc nhạt nhòa, tựa như núi mờ xa, nắng chiều le lói.
Đao quang tựa như ánh trăng.
Không phải sát ý, mà là thơ ý.
Có người vung đao, lại vung ra thơ ý.
Nhưng thơ ý đó lại dẫn độ tất cả sát cơ.
Đao quang này vừa xuất, Vương Tiểu Thạch vốn chưa chuẩn bị ra tay, và Thiên Hạ Đệ Thất vẫn chưa tính động thủ, bị bắt buộc giao thủ.
Bởi vì thế đã thành cưỡi cọp.
Cho nên tất phải như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương