Nhất Phẩm Cáo Mệnh - 10
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:20:20
Chương 8
An Kiều Kiều bà v.ú dạy dỗ suốt một tuần mới đưa về, đầy thương tích, đến mức thể xuống giường.
Sau đó, khi cung thỉnh an Thái hậu, chỉ tay trán , trách móc:
“Con bé , lòng con mềm yếu quá. Con tiện nhân đó nếu ở tay ai gia, còn mạng sống đến tận bây giờ.”
Ta cúi đầu, thở dài :
“Dĩnh Nhi ngu dốt, nếu học một chút từ Thái hậu, đến mức chịu phạt quỳ trong từ đường.”
Thái hậu :
“Ai gia con chịu khổ. Có những việc con dám , nhưng ai gia thì dám. Ai gia hiểu nỗi lo của con, yên tâm, con tiện nhân đó sẽ bao giờ con nữa.”
Trước khi rời , bà v.ú lâu năm bên cạnh Thái hậu ghé tai nhỏ với :
“Khi còn ở phủ Quân chúa, An Kiều Kiều ép uống một bát thuốc tuyệt tử.”
Ta bỗng dưng đến thăm An Kiều Kiều.
Đây là đầu tiên bước viện của nàng kể từ khi nàng phủ.
Bên ngoài lẫn bên trong, bộ đám tỳ nữ và nô tài đều sợ hãi quỳ rạp xuống, run rẩy dám ngẩng đầu.
An Kiều Kiều co về phía trong giường, hoảng hốt kêu lên:
“Mau, mau mời Thẩm lang về!”
chẳng một ai đáp nàng, trái , họ còn mang nước đến cho .
Ta nhấp từng ngụm , chậm rãi uống, lời nào, chỉ nàng với vẻ mặt sợ hãi đến phát run. Bỗng chốc, cảm thấy tâm trạng hơn nhiều.
Thấy ý định khó, An Kiều Kiều trở nên kiêu căng, :
“Đừng tưởng rằng ngươi thắng . Ngươi chỉ là một kẻ đáng thương, cả đời cũng nhận tình yêu của chồng. Ngươi chỉ là một đàn bà bỏ rơi, cả đời chỉ thể sống vì con trai .”
“Chồng ư?”
Ta nghĩ lẽ nàng đến Thẩm Tòng Diệp.
Quốc công phủ chỉ để gả cho thế tử. Thế tử là ai, hề quan trọng. Chỉ là, Thẩm Tòng Diệp quả thực quá kém cỏi.
Nếu yêu , đó mới khiến cảm thấy ghê tởm.
Còn con trai , nó sẽ kế thừa gia nghiệp của Trấn Quốc công, trở thành hầu gia, thậm chí thể đến tể tướng.
An Kiều Kiều tiếp lời:
“Ngươi tại Thẩm Tòng Diệp thích ngươi ? Vì trong mắt ngươi chỉ tham vọng. Còn trong mắt , chỉ . Ta chỉ cần , mà cũng chỉ cần .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-pham-cao-menh/10.html.]
Ta đặt chén xuống, đáp .
Thế gian là , nữ nhi vốn chẳng dễ dàng, dù cơ hội , vẫn sẽ tính toán vì bản .
Nam nữ tình cảm, thì , cũng chẳng .
“Chỉ mong thế tử thể bảo vệ ngươi cả đời .” Ta thở dài một tiếng, xoay rời .
Dẫu , đó cũng là thứ duy nhất nàng còn .
---
Nửa tháng , An Kiều Kiều thể xuống giường.
, Thẩm Tòng Diệp mang nàng bỏ trốn.
Hắn để một phong thư, trong đó rằng An Kiều Kiều giam cầm trong Quốc công phủ, trói buộc trong chốn nhỏ hẹp . Hắn cùng nàng chu du khắp thế gian.
Quả là một chuyện hoang đường nực .
Đến giờ mới nhận rằng, An Kiều Kiều lẽ thực sự là một nữ tử kỳ lạ.
Phải chăng nàng là một yêu nữ thuật mê hoặc, dùng bùa chú để chuốc say tâm trí Thẩm Tòng Diệp?
Thẩm Tòng Diệp, với phận thế tử của Quốc công phủ, cha , hai đứa con, mà phụng dưỡng cha , giáo dục con cái, mang theo một Trắc thất lang bạt khắp nơi?
Chuyện kinh động cả kinh thành, , Quốc công gia, và Quận chúa nương nương trở thành đối tượng khiến thương cảm.
Trấn Quốc công vì việc mà lâm bệnh dậy nổi, Quận chúa nương nương qua một đêm tóc bạc trắng, thậm chí ý định theo Quốc công gia.
Thẩm Tòng Diệp thể bất hiếu với cha , nhưng , mang danh phận con dâu của Quốc công phủ, thể trái đạo hiếu với công công và bà bà.
Ta giao việc quản lý Quốc công phủ cho Thục Nương, chuyển phủ Quận chúa để phụng dưỡng cha chồng.
Gương mặt cương nghị của Quốc công gia giờ đây in đầy dấu vết của sự tàn tạ, ông với :
“Con dâu, đứa con bất hiếu của khổ con. Ta tấu lên Hoàng thượng, để con trai con – đích trưởng tử của Quốc công phủ – kế thừa tước vị. Từ nay gánh nặng của Quốc công phủ giao cho con, con từ chối.”
Quận chúa nương nương cũng dặn dò những lời đầy tâm huyết:
“Năm xưa cha con vì chinh chiến mà chịu nhiều khổ cực, quá nuông chiều Tòng Diệp... Sau , đối với Bách Chi và Hựu An, con dạy dỗ cẩn thận, đừng để chúng vết xe đổ của cha chúng.”
Ngày Quốc công gia qua đời, Thẩm Bách Chi – một đứa trẻ mới bốn tuổi – ôm linh bài của ông đầu trong đoàn đưa tang.
Bước chân tuy nhỏ bé nhưng vững vàng.
Hoàng thượng Quốc công phủ kế nghiệp.
Thái hậu lén với :
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Dĩnh Nhi, một phụ nữ, chỉ khi tiễn hết đàn ông , mới thật sự tự do.”