Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NHẤT THẾ TRƯỜNG HOAN - 7

Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:32:03

19.

Ra là như .

Ta rũ mắt suy tư, trong lòng bỗng nhớ dáng vẻ thôi của Liễu Tương Nghi ngày . Chẳng trách mấy ngày khi rời Kinh thành, vẫn luôn trốn tránh .

hà tất giấu diếm? Món ăn do dâng tặng, tặng ai, xử trí thế nào thì liên quan gì đến ?

Chỉ là sợi dây luôn căng chặt trong lòng sớm mong manh tựa tơ nhện, giờ phút triệt để đứt đoạn.

Thiên Hương Bạch Dực, nguyên liệu vốn dễ kiếm, khó nhất là phần canh. Phải dùng bách hoa mật cùng mấy chục loại hương liệu nghiền nhuyễn, cẩn thận hun khói, chưng nhỏ lửa thật lâu mới thể ép thứ nước dùng xứng danh thiên hương .

Chỉ vì món tiêu hao quá nhiều tâm sức nên khi hỏi đến, luôn tìm cớ chối từ.

Ngoài sư phụ , Liễu Tương Nghi là đầu tiên chứng kiến Thiên Hương Bạch Dực.

Thật đáng tiếc!

Thật sự quá đáng tiếc!

"Tạ Trường Hoan, hôm yến hội tại Liễu phủ ngày , nhận ánh mắt ngươi Tương Nghi bình thường." Lý Minh Yên lạnh, " khuyên ngươi chớ vọng tưởng!"

Lý Minh Yên , cùng Triệu Tử Hành lặng lẽ bước trong im lặng.

Mãi , nhịn mà hỏi: "Nàng thực sự từng thích Liễu Tương Nghi ?"

Ta dừng chân, suy nghĩ thật lâu lắc đầu.

"Không ."

Lần đầu đặt chân đến Kinh thành, dù chẳng hề phạm sai lầm, vẫn tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của chữ "quan". Hóa , dù sơ hở, dù mang trong tuyệt kỹ, chỉ cần xuất bần hàn thì vẫn đấu một tiểu chút quyền thế.

May mà Liễu Tương Nghi cho . Giữa chốn quan trường , vẫn nguyện dang tay kéo kẻ tuyệt vọng khỏi vực sâu tăm tối. Chỉ đáng tiếc, ánh sáng xuyên qua năm tháng xưa cũ...

Chung quy vẫn tắt lịm.

Bởi vì sự xuất hiện của Lý Minh Yên mà thời gian trì hoãn, trông trời sắp đến giờ giới nghiêm, đành cùng Triệu Tử Hành ước hẹn ngày khác.

Vừa bước Liễu phủ trông thấy Liễu Tương Nghi hồi phủ khi ngoài việc. Hắn sai đem mấy chục hộp lễ to nhỏ chất đầy sân viện của , đó trân trọng mở từng chiếc một.

Có kỳ trân dị bảo, trâm vòng trang sức, cả tượng đất nặn hình , thậm chí còn vài bộ d.a.o kéo thượng hạng...

Quả thật là tâm.

chỉ lặng lẽ : "Liễu Tương Nghi, món Thiên Hương Bạch Dực đó, ngon ?"

Sắc mặt bỗng nhiên hoảng loạn trong chớp mắt: "Trường Hoan, Trường Hoan, chuyện như nàng nghĩ, nàng giải thích."

Phía xa, cành cây khô, chim nhạn bay, quạ , từng tiếng từng tiếng tiêu điều vang lên dứt

Ta cắt ngang lời , rũ hàng mi dài, đáy mắt m.ô.n.g lung vô định.

"Liễu Tương Nghi, đến mùa đông tuyết phủ trời, sẽ cho ngươi một món tên Bạt Hà Cung, ngươi nhất định nếm thử, ?"

20

"Triệu Thế tử, ngươi đùa chăng?"

Trước mắt là một sân viện thanh nhã tịch mịch, tầm xa xa thể thấy sông Đào tĩnh lặng trôi. hậu viện chỉ mười gốc mẫu đơn thưa thớt, đến lá sen cũng chẳng thấy, gì đến Thập Lý Phù Dung viên?

Triệu Tử Hành ung dung chỉ tấm bảng gỗ treo hàng rào, đó rành rành năm chữ "Thập Lý Phù Dung Viên."

Chỉ liếc qua một cái, nước mắt lã chã rơi.

Đó là bút tích của sư phụ. Chẳng trách hỏi han khắp nơi, tìm kiếm khắp chốn mà vẫn tìm thấy Phù Dung viên trong lời . Thì , khoác lác !

"Giờ ngươi thể cho phận của sư phụ ?"

Triệu Tử Hành trầm mặc lui về phía . An Quân Vương râu tóc bạc phân nửa từng bước tới gần

"Trường Hoan, từng , ngươi một gương mặt vô cùng xinh ."

"Giờ đây hẳn ngươi cũng rõ, diện mạo ngươi giống hệt ái nữ của An Bình hầu, cũng chính là mất sớm của ngươi."

“Phải.”

Ông ngắm tấm bảng gỗ đầy hoài niệm: "Chỉ e đây chính là lý do năm xưa sư phụ ngươi cứu ngươi."

"Hắn là vị hôn phu của cô cô ngươi."

"Cũng là nhi tử nhỏ tuổi của lão phu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhat-the-truong-hoan/7.html.]

Ôn chậm rãi miêu tả diện mạo, tính tình, sở thích của sư phụ… Ta càng càng kinh hãi, theo bản năng ngước mắt Triệu Tử Hành. Hắn im lặng gật đầu. chẳng An Quận Vương chỉ duy nhất một nhi tử thôi ?

"Hắn ghi ngọc điệp."

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của , lão hầu gia thoáng khựng , trầm giọng :

"Không con vợ lẽ, cũng nghiệt chủng, càng con của ngoại thất."

"Cả đời của lão phu chỉ một là Vương phi!"

"Chỉ là khi mới sinh , bệnh tật quấn , suýt chút nữa thì qua khỏi. Chúng theo lời đạo sĩ du phương, đành nuôi dưỡng ở bên ngoài, nên ít trong kinh đến sự tồn tại của .”

"Sau , theo trưởng xuất chinh biên ải, gặp cô cô ngươi.”

"Nào ngờ năm , trong món ăn dâng lên cho lão hầu gia hạ kịch độc, cô cô ngươi vì cứu phụ mà lấy thử độc, cuối cùng tuy cứu lão hầu gia nhưng bản thổ huyết bỏ mạng.”

"Sư phụ ngươi từng tìm đến cái c.h.ế.t nhưng thành, từ đó phiêu bạt chân trời, còn tung tích.”

"May mắn , trời cao còn thương xót, để cứu ngươi."

Thì .

Ta lặng lẽ xuống bên tấm bảng gỗ nho nhỏ, nước mắt từng giọt từng giọt tràn khỏi hốc mắt.

Ngày gặp .

Nước xuân tan, băng sông nứt vỡ.

Trên mặt băng rộng lớn, ngoài liều mạng mong cầu sự sống thì chỉ còn một c.h.ế.t như thôi.

21

Biết phận của sư phụ, chút do dự về phía lão quận vương. Ông liếc mắt một cái thấu sự lo lắng trong lòng .

"Hắn để ngươi đến Kinh thành tìm nắm đất gốc liễu , chẳng qua chỉ là mượn cớ báo tin tử cho chúng mà thôi.”

“Yên tâm , lão phu di nguyện của , tất nhiên sẽ cưỡng ép đưa an táng tổ lăng.”

“Tên tiểu tử thật nhát gan, ngay cả khi c.h.ế.t cũng dám chôn bên cạnh cô cô ngươi, chỉ dám chọn một chỗ chân núi Ngọc Tuyền mà xa xăm dõi theo nàng.”

mà, nha đầu, ngươi định sẽ ? Đã suy nghĩ kỹ ?"

Trước khi rời , ông còn cho một tin tức. Tổ phụ cũng chính là An Bình hầu, chẳng bao lâu nữa sẽ hồi Kinh.

Ông thâm ý mở miệng: "Nha đầu, cha của ngươi, sợ là thảm !"

Cha thảm , thể đoán định.

thảm nhất là ma ma tìm đến lúc ban đầu, bà đánh gãy hai chân ném cửa Liễu phủ. Quản gia của Hầu phủ kiên trì cầu kiến .

"Tiểu thư, Thế tử và phu nhân rằng đều là do lão nô bày trò, năm đó rõ ràng phát hiện dung mạo giống hệt Cố tiểu thư quá cố nhưng vì tiểu thư giả mà giấu nhẹm , mới khiến bọn họ mới hiểu lầm với .”

“Tiểu thư yên tâm, hai tên quản sự và đám thị vệ động thủ với hôm đó đều Thế tử lệnh đánh gậy.”

“Phu nhân còn tự tay thu dọn tiểu viện tao nhã tinh mỹ nhất trong phủ, chỉ đợi hồi phủ cư trú.”

“Thế tử còn , nếu gặp tiểu thư giả, ngài sẽ để phu nhân mau chóng tìm một gia đình thích hợp gả nàng , thấy thế nào?"

Không thế nào cả.

Năm đó bọn họ đối với giống như vứt bỏ chiếc giày rách, nay chỉ vì một khuôn mặt thể khiến lão hầu gia nổi trận lôi đình mà tìm đủ cách lấy lòng . Chớp mắt, bọn họ vứt bỏ mà họ từng coi như trân bảo. Cho nên, bọn họ từng yêu , cũng từng yêu thiên kim giả .

Rõ ràng chỉ là vì lợi ích, vì quyền thế, vì chính bọn họ mà thôi!

Người thứ hai tìm đến cửa là Tô Tử Du.

Hắn mặc áo đơn bạc, lưng dắt cành mận gai, giữa nơi phố thị huyên náo quỳ mãi dậy, thống thiết tự trách những việc mà bản .

Người thứ ba là Thế tử phu nhân với dáng vẻ thê thảm, nàng gầy nhiều, lóc đến thương tâm, nước mắt nước mũi giàn giụa, gương mặt kiều diễm vương đầy bụi đất, thế nào cũng chẳng còn vẻ đoan trang như .

Người cuối cùng đến chính là phụ từng gặp mặt. Hắn nho nhã, cao quý, uy nghiêm, từng truyền lời qua Liễu Tương Nghi bảo đừng hối hận, giờ phút hối hận đến cực điểm. Hắn hạ cửa viện của , nhẹ giọng cầu xin, mất nửa phần ngạo nghễ khi xưa.

gặp bất kể nào.

Liễu Tương Nghi đến khuyên : "Trường Hoan, nàng như sẽ khiến và khiến cả Liễu phủ khó xử."

Không cả.

Rất nhanh sẽ còn nữa.

Bởi vì trận tuyết đầu tiên của mùa đông, cuối cùng cũng rơi xuống.

 

Loading...