Nhiếp Chính Vương Ngộ Nhận Ân Nhân Cứu Mạng - Chương 9:
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:32:34
Chương 9:
Mấy ngày nay phụ cần lên triều, chỉ ở nhà chờ đợi.
Mà giờ đây đường phố kinh thành, thường xuyên cấm quân , khiến kinh hồn bạt vía.
Phụ gọi đến thư phòng: “Vân Thẩm, con cũng thấy rõ tình hình trong kinh hiện nay, đây là thư tay của . Sáng sớm ngày mai, con trực tiếp lên đường rời khỏi kinh thành, đến Liêu Châu tìm Tĩnh Quốc Tướng Quân !”
Tĩnh Quốc Tướng Quân là bạn thuở thiếu thời của phụ , nhưng hai hơn ba mươi năm từng gặp mặt.
Bức thư đó chính là di thư mà phụ ủy thác.
Ta nhận lấy bức thư: “Phụ , nữ nhi kẻ bất trung bất hiếu, thể bỏ rơi phụ mẫu trưởng để nương nhờ khác?”
“Huống hồ, hiện tại chỉ là tình hình nghiêm trọng, con tin rằng, cho dù tên loạn thần tặc tử Tiêu Thận Hư dụng tâm đến cũng chỉ uổng công vô ích!”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
“Hơn nữa, tẩu tử mới sinh quý tử, con còn ở nhà giúp tẩu tử chăm sóc con.”
Phụ thở dài, cuối cùng cũng ép buộc nữa.
Trong lúc chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai.
Lòng chợt thắt , lập tức đẩy cửa thư phòng xông ngoài.
Vừa vài bước, thấy quan binh đang tiến về phía thư phòng.
Nhìn trang phục thì hẳn là cấm quân.
Phụ túm lấy , nhét mật đạo trong thư phòng: “Vân Thẩm, con mau !”
Ta dùng hết sức lực để chống phụ : “Không! Thẩm Tĩnh Thục sớm cho Tiêu Thận Hư về mật đạo trong nhà ! Mật đạo vô dụng!”
Nói xong, đầu óc tỉnh táo , phụ :
“Người bên ngoài là cấm quân, chắc chắn là phụng chỉ đến tịch biên gia sản nhà . Tiêu Thận Hư vẫn dám loạn, chỉ cần chúng an tâm chờ đợi trong phủ, Thánh Thượng tuyệt đối sẽ bỏ mặc Thẩm gia chúng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhiep-chinh-vuong-ngo-nhan-an-nhan-cuu-mang/chuong-9.html.]
Một lát , phụ buông tay: “Vân Thẩm đúng, là phụ hồ đồ .”
Ầm một tiếng, cửa thư phòng đẩy .
“Ra , Thẩm Quyện đại nhân.”
…
Tất cả trong Thẩm gia đều giải đến tiền viện, ngay cả tẩu tử ở cữ bao lâu, lúc cũng đang ôm cháu trai ở một góc.
Trên mặt ai nấy đều mang vẻ u sầu, vài nha nhát gan bắt đầu thút thít.
Tiêu Thận Hư bước từ hàng ngũ cấm quân, phụ :
“Thẩm Thông Chính Sứ. Mới mấy ngày gặp, chật vật thế ? Bản tấu xin phế truất Thái Tử, lập Tứ Hoàng Tử là do ngươi vòng qua bổn vương, dâng lên?”
Phụ lạnh: “Thần Dương Vương và Tứ Hoàng Tử rắn chuột một ổ, chẳng là vì mục đích ? Ta các ngươi dâng tấu lên, mà Thần Dương Vương chỉ cảm kích, còn bắt cả nhà là ?”
Tiêu Thận Hư nheo mắt : “Ngươi tưởng ngươi dùng kế khích tướng thì bổn vương sẽ cho Thẩm gia các ngươi một cái c.h.ế.t thống khoái ?”
“Thẩm Quyện, năm xưa ngươi nhốt Thục Nhi của bổn vương ở hậu viện, cho ăn cho uống, chi bằng hôm nay cũng để cả Thẩm gia các ngươi nếm mùi vị c.h.ế.t đói!”
Ha ha ha.
Ta bật thành tiếng, vẻ khinh bỉ trong mắt hề che giấu.
Thẩm Tĩnh Thục sẽ c.h.ế.t đói ? Ả ăn còn nhiều hơn ai hết chứ.
Từ nhỏ đến lớn, hễ là đồ của , ả đều chia một phần. Thấy đồ , ả liền cho rằng phụ mẫu thiên vị, cho ả.
Từ nhỏ phụ mẫu dạy nhường nhịn, bao giờ so đo với Thẩm Tĩnh Thục.
Không ngờ qua miệng ả tất cả xuyên tạc đến mức , quả thực một câu nào là thật.