Nhớ Đã Thích Em - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:17:27
10
“Lương Minh Ngọc, ngốc .” Tôi , giọng khẽ đè nén.
“Trời tối đen như mà xuống núi, nếu thương em sẽ lo.”
Tôi biết Lương Minh Ngọc làm là vì , nhưng trong lòng vẫn sợ mất .
Chợt nhận , ai tỏ tình , ai chủ động , khoảnh khắc đều quan trọng nữa. Chỉ cần ở đây, tồn tại, thế là đủ hạnh phúc.
Ai mở lời thì chứ?
“Lương Minh Ngọc, chúng xem bình minh .” Tôi siết chặt tay .
Bên ngoài lều, trong lớp mây mù, mặt trời từ từ nhô lên.
Ánh sáng rọi lên khuôn mặt Lương Minh Ngọc, vẫn trai như .
Khác với kiếp , lần nắm chặt tay Lương Minh Ngọc, do dự.
Lương Minh Ngọc như nhận điều đó, yên tại chỗ, dám động đậy.
Bình minh đỉnh núi dần dần lên cao, ánh nắng chan hòa phủ lên chúng , gió núi cũng dịu dàng, dễ chịu.
Tôi buông bàn tay đẫm mồ hôi của Lương Minh Ngọc, tận hưởng làn gió núi mát lạnh.
“Anh thích em.” Lương Minh Ngọc nắm lấy tay , nghiêm túc mắt .
“Ngay từ lần đầu gặp, đã thích em.”
“Anh sợ tỏ tình quá sớm, em sẽ nghĩ nghiêm túc với tình cảm .”
“Vì thế kìm nén trong lòng, nhưng thể ngăn đến gần em.”
“Anh nghĩ nhiều quá, sợ…”
“Anh sợ em đồng ý, sợ em , sợ em chỉ là hứng thú nhất thời…”
“Xin , là do suy nghĩ quá nhiều.”
“Không , hôm nay thể thẳng thắn với em.”
“Em thể làm bạn gái ?”
“Vậy mà đơn giản ? Ngay đỉnh núi ?” Tôi đùa.
Lương Minh Ngọc lúng túng lấy một chiếc nhẫn.
“Cái … là nhẫn tự làm… em…”
Tôi chiếc nhẫn quen thuộc.
Kiếp , theo đuổi Lương Minh Ngọc suốt một năm, cuối cùng cũng là tỏ tình . Vì thời gian gấp gáp, chuẩn nhẫn.
Không ngờ khi đó lấy một cặp nhẫn, chính là cặp . Tôi từng thắc mắc sẵn nhẫn, thì là .
Tôi đưa tay .
Nhìn vụng về đeo nhẫn tay .
“Ơ, ngón áp út để đeo nhẫn cưới mà.”
Lương Minh Ngọc căng thẳng định đổi sang ngón khác.
Tôi rụt tay về: “Cứ để .”
Tôi thuận tay nắm lấy tay , đeo chiếc còn cho .
Dưới ánh nắng, đôi nhẫn ngón áp út lấp lánh rực rỡ.
Tôi lấy điện thoại , ghi , dạy Lương Minh Ngọc tạo dáng.
Anh thật sự thiếu kinh nghiệm, bảo làm gì làm nấy, ngẩn ngơ đó.
Sau khi kết hôn, Lương Minh Ngọc trở nên sắc bén hơn nhiều.
Lương Minh Ngọc hiện tại, chỉ cần trêu một chút đã đỏ mặt, thỉnh thoảng còn giống như một chú mèo con xù lông.
Tôi cảm thấy thích.
11
Đang mải chụp ảnh, bên cạnh bỗng vang lên một giọng .
“Kiều Nhạc Du? Trùng hợp , em cũng ở đây ?”
Tôi qua, cảm thấy quen mắt.
Anh họ?
Tôi chợt nhớ kiếp , lý do chọn ngôi trường cách xa nhà.
Đều là do họ xúi giục.
Từ nhỏ và họ luôn ganh đua, đến cả kẹo cao su cũng so xem ai kéo dài hơn.
Không ngờ trùng hợp đến , cũng tới xem bình minh. kiếp hình như chúng từng chạm mặt.
Nhiều năm gặp, thấy dáng vẻ trẻ trung của , chút quen, suýt thì nhận .
Tôi theo phản xạ buông tay Lương Minh Ngọc, sợ họ mách lẻo.
Ai ngờ Lương Minh Ngọc những buông, mà còn siết tay chặt hơn.
Tôi cũng bừng tỉnh.
Tôi đang ngại gì chứ?
Ba mươi mấy tuổi , lẽ nào còn sợ khác thấy nắm tay?
Liếc sang, thấy Lương Minh Ngọc đang họ với ánh mắt chút suy tư.
Tôi đến híp cả mắt.
Anh đang hiểu lầm .
Liệu ghen nhỉ?
Ý nghĩ nghịch ngợm nảy trong đầu .
“Em quen lâu ?” Lương Minh Ngọc hỏi, giọng mang theo chút ghen tuông.
“Ừ, quen lâu .”
“Thật ? Em đến trường cũng vì ?”
“ thế.” Tôi mỉm đáp.
“Anh bây giờ giống , cũng là đàn năm hai. Em theo đến tận đây đấy.”
“Em theo đuổi ?”
“ , thật cũng dễ dàng gì .”
Những năm cấp ba khắc nghiệt hề dễ chịu.
Mỗi câu , sắc mặt Lương Minh Ngọc càng ảm đạm, trông như chú chó con buồn bã, đuôi cụp xuống.
“Dù họ em cũng xuất sắc, giống .” Tôi đưa tay khoác lên vai Lương Minh Ngọc.
“Giới thiệu một chút, đây là bạn trai em.”
“Anh… họ?”
“Em họ ghê thật đấy, nhanh đã nắm hotboy số một của trường ?” Anh họ đùa vài câu rời .
Chỉ còn Lương Minh Ngọc với khuôn mặt đỏ bừng.
“Sao… em sớm đó là họ em.”
“Anh còn tưởng…”
“Tưởng gì? Tưởng đó là em thích ?”
“Đáng tiếc nhỉ, đời đời , em chỉ thích một .”
“Không biết ai may mắn đến thế…” Tôi xoay chiếc nhẫn tay, khẽ .
“Không , Lương Minh Ngọc.”
“Chúng quen lâu, đủ để tin tưởng tình cảm của em. Không , em sẽ dùng mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời để chứng minh em yêu .”
Nhân lúc hướng dẫn Lương Minh Ngọc tạo dáng chụp ảnh, lén chạm tay vài lần.
Anh liền giật tay về, đỏ bừng từ cổ lên đến tai.
Tôi giữ lấy tay , khớp xương bàn tay đến mức khiến ngắm mãi.
Lần giãy , chỉ là vành tai càng đỏ hơn.
Lương Minh Ngọc khi còn trẻ thật đáng yêu, chỉ cần trêu một chút là đỏ mặt ngay.
Hoàn khác với chồng trầm , cấm dục của mười năm .
Lúc ba mươi tuổi, chỉ biết hưởng thụ.
Bên cạnh, Tống Hoài ngang qua, thấy cảnh liền lớn.
“Sao chị dâu chụp ảnh là ăn đậu hũ của Lương ?”
“Anh Lương cao 1m8, giờ như cô vợ nhỏ .”
“Đừng ồn, em đang dỗ bạn trai đấy.”
“Ồ ồ ồ, thôi , làm bóng đèn nữa.” Tống Hoài biết điều rời .
12
Sau khi xác định mối quan hệ, đã chiếm ít lợi thế.
tiến bộ quá nhanh, từ chỗ trêu chọc đến mức vành tai đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, chỉ mất đến một tháng đã học cách khống chế hai tay , chủ động ghé sát đòi hôn.
Tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng Lương Minh Ngọc đã thức tỉnh ký ức của ông chồng ba mươi mấy tuổi.
Nếu thành thạo đến thế?!
Có lần còn khẽ thì thầm…
“Vợ ơi…”
??!
Tôi thử dò xem đã khôi phục ký ức , nhưng .
Chúng yêu như thế suốt hai năm, gặp gỡ bố mẹ hai bên, định ngày đính hôn.
So với kiếp , mọi thứ đều sớm hơn hai năm.
Cũng so với kiếp , chúng càng trân trọng hơn.
Khi gọi “vợ”, bất ngờ.
Không vì quen.
Mà là đã lâu thấy cách xưng hô , nên chút nhớ nhung.
Sau khi nghiệp và kết hôn.
Một lần, trêu đùa khiến Lương Minh Ngọc đỏ bừng cả mặt, ngoài lấy đồ.
Khi , thấy Lương Minh Ngọc đang chui kín trong chăn, định vén chăn lên thì bàn tay trong chăn nắm chặt lấy cổ tay .
“Vợ ơi.” Một giọng trầm khàn vang lên.
Có chút gì đó đúng, nhưng để tâm, còn trêu : “Bảo bối đừng ngại, ngoài.”
Lương Minh Ngọc đột ngột ôm chặt eo .
“Vợ ơi…” Anh vẫn cứ gọi như thế.
Tôi chợt nhận điều gì đó.
“Chồng ?”
“Ừ…” Lương Minh Ngọc đáp khẽ.
“Anh khôi phục ký ức ?”
“Em thấy vui ?”
Lương Minh Ngọc ném một chiếc điện thoại, màn hình là bức ảnh chụp trong lần hẹn hò đầu tiên và tấm hình cặp nhẫn ngón áp út khi công khai mối quan hệ…
“Vợ ơi, những thứ đều , thật đáng thương…”
Không chứ? Đến cả ghen với chính ?
Lương Minh Ngọc ngẩng lên, ánh mắt dừng món đồ cầm, đôi mắt xinh nheo .
“Vợ ơi, nếu nhớ lầm, đây là dạy em đấy.”
“Xem … em chơi vui nhỉ.”
“Haha…” Tôi gượng hai tiếng. “Chúng kết hôn bao nhiêu năm , chẳng lẽ ?”
“Còn nữa! Em vẫn còn nợ đấy…”
“Chuyện đó để , từ từ tính.”
“Lương Minh Ngọc!”
(Kết thúc)