NHỜ ĐỌC BÌNH LUẬN TÔI LÀM LẠI CUỘC ĐỜI. - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:45:53
Điều duy nhất cần lo lắng là vấn đề vận chuyển, nhưng điều đó cũng chính quyền hỗ trợ giải quyết.
Ngày xưa, tàu hỏa ở An thị chở đầu là thép còn cuối là lương thực dồi dào. Tới nay, khi cả thành phố đang chạm ngưỡng suy tàn thì những chuyến tàu sắp dừng … Tuyết Hoa Phiêu Phiêu kịp thời tiếp quản sứ mệnh .
Năm 1995 là bước ngoặt của thành phố An, từ một đô thị công nghiệp nặng dần chuyển thành trung tâm công nghiệp nhẹ. Tuyết Hoa Phiêu Phiêu mang theo sự phồn hoa của Thâm Hải, gieo rắc nơi đây.
Tòa nhà lớn nhất và nhất thành phố, trong mỗi cửa hiệu thời trang sáng đèn thể thấy tất cả các mẫu quần áo đều đến từ xưởng may Tuyết Hoa Phiêu Phiêu.
… Từ ‘Tổng giám đốc Dư’ của Thâm Hải trở thành ‘Tổng giám đốc Dư’ của thành phố An.
12.
Khi gặp Dư Thục Cầm và Tạ Ngọc Hổ, là mười lăm năm cuối cùng chúng chạm mặt .
Các nhà đầu tư từ Thâm Hải đến thành phố An. Việc Tuyết Hoa Phiêu Phiêu đặt trụ sở tại đây thu hút nhiều công ty phương Nam tái hiện con đường phát triển rực rỡ mà chúng qua.
Lần , vị đầu tư đến là Tổng giám đốc Trần— đầu tư ngành da lông thú.
Dù thì da lông thú cũng thuộc lĩnh vực thời trang, mà hiện tại An thị vô nhà máy đang chờ chuyển đổi mô hình sản xuất. cầu nối giữa ông Trần và chính quyền địa phương, nên tổ chức một buổi tiệc rượu.
Dư Thục Cầm và Tạ Ngọc Hổ cũng đến dự, với tư cách là đại diện của một doanh nghiệp tư nhân.
mặc sườn xám do chính tay các ‘cháu yêu’ dòng bình luận thiết kế và tư vấn phong cách, bên cạnh Tổng giám đốc Trần.
Còn Dư Thục Cầm khoác tay Tạ Ngọc Hổ, mặc bộ đồ may sẵn mang nhãn Tuyết Hoa Phiêu Phiêu. Ánh mắt cô đầy hoài nghi và kinh ngạc khi thấy .
Cô thử dò hỏi khi tới gần: "Dư Tuyết Hoa?"
gương mặt điểm nét tàn phai của cô , ánh mắt tràn đầy mệt mỏi vì cuộc sống vụn vặt. Bộ đồ liếc một cái là hàng đặt may theo đo, mà là đồ cũ mua .
Cả đời từng vì cô mà khổ tâm, oán hận mãi nguôi. giờ phút , cuối cùng cũng buông bỏ .
còn kịp lên tiếng, Tổng giám đốc Trần chau mày họ: "Đây là Tổng giám đốc Dư. Người An thị mà đến cả Dư tổng cũng ?"
Chưa kịp lấy lòng nhà đầu tư mất điểm ngay tại chỗ, sắc mặt Dư Thục Cầm và Tạ Ngọc Hổ lập tức trở nên khó coi.
Tạ Ngọc Hổ vẫn như xưa, giỏi nhất là vô hình.
Kiếp ở nhà , chờ mặt tranh lợi cho còn bản chỉ đó hưởng thành quả.
Bây giờ cũng thế khác gì, giơ ly rượu lên lành: "Phụ nữ mà, nhỏ nhen một chút thôi."
Dư Thục Cầm cạnh, mặt đầy lúng túng nhưng dám phản bác Tạ Ngọc Hổ một lời. Cô giờ bước qua tuổi xuân, mà Tạ Ngọc Hổ thì đang bao nuôi sinh viên đại học bên ngoài. Cô sợ mất vị trí ‘bà Tạ’ tay mấy cô gái trẻ hơn.
thở dài, thì cuộc sống của cô cũng chẳng hạnh phúc như từng tưởng.
Dòng bình luận ùa tới:
"Hu hu hu… bao nhiêu năm , hóa truyện của tiểu thuyết khởi nghiệp thời đại, mà là truyện nữ cường hả?!"
"Dì Tuyết Hoa, bọn cháu sai mà! Dựa đàn ông bằng dựa chính ?!"
"Dù Tạ Ngọc Hổ là ông chủ thì chứ? Tự chủ vẫn là sướng nhất!"
điềm tĩnh, đáp lời Tạ Ngọc Hổ. Tổng giám đốc Trần thấy cũng chẳng buồn để tâm đến nữa, dù mới là nhân vật chính của buổi tiệc hôm đó.
Không ngờ Tạ Ngọc Hổ cam lòng, chủ động tới bắt chuyện: "Tuyết Hoa , khi chúng ly hôn… em sống ?"
Câu thốt như sét đánh giữa trời quang, khiến xung quanh đều đầu sang. Không ai ngờ rằng Tổng giám đốc Dư của thành phố An, chính là vợ cũ của đàn ông .
cong môi nửa nửa , chẳng buồn nể mặt Tạ Ngọc Hổ: "Ly hôn hơn hai mươi năm , giờ thấy hỏi han lấy một câu nào ? Hôm nay nhớ thế?"
Dù lăn lộn thương trường nhiều năm, tính tình mài giũa thành trầm . trong xương cốt vẫn là Dư Tuyết Hoa năm nào.
Hừ, năm đó cầm mười đồng của Dư Thục Cầm mà còn cho Dư Hữu Dân trả . Giờ giẫm lên để leo cao? Cút cho khuất mắt.
nâng ly cụng với Tổng giám đốc Trần, ông nhanh tay hạ ly xuống thấp hơn một chút mặt đầy ý kính trọng.
xoay , giơ ly về phía những ánh mắt đang tới bên : " là tính toán rõ ràng. Từ hôm nay trở , ai nể mặt Tạ Ngọc Hổ thì chính là nể mặt ."
sang thẳng : "Hai ly hôn, gì chuyện thù hằn?"
Gương mặt Tạ Ngọc Hổ cuối cùng cũng biến sắc. Trong mắt lóe lên một tia hối hận như thể nhớ chuyện năm xưa, chuyện mặc kệ để Dư Thục Cầm và Tần Xuyên Hải dụ dỗ bỏ trốn.
Người thích ngay từ đầu là Dư Thục Cầm. vì cô thi đỗ đại học nên bác cả chê xứng và cho cưới, thế là mới ‘hạ tiêu chuẩn’ để cưới .
trong lòng vẫn cam. Vậy nên để mặc của hành hạ , khi Dư Thục Cầm cũng tình ý với … Hai liền cấu kết bày trò, đẩy cái bẫy bỏ trốn để họ mang danh ‘nạn nhân’ còn là kẻ gì.
Tất nhiên cũng vô tội, nếu ham giàu thì sa cái bẫy đó?
giờ hiểu cái gì gọi là thắng vua. Giờ là Tổng giám đốc Dư, nên gì chính là lẽ .
Dư Thục Cầm , cố nặn một nụ : "Chị… ngờ chỉ học hết tiểu học mà giờ cũng giỏi giang ."
bỗng thấy thương hại cô . Phải dựa việc hạ thấp khác mới tìm chút tự tôn cho bản , thật là đáng thương chứ đáng trách.
trả lời, chỉ vỗ vai cô bình thản : "Lần đừng mặc mấy bộ đồ cũ đó nữa. Cô đưa đo cho trợ lý , bảo may vài bộ theo đúng size cho."
cùng Tổng giám đốc Trần bình thản bước qua mặt hai họ, như thể họ còn đáng để để tâm.
Muốn tái hôn với Tạ Ngọc Hổ, sống cuộc đời như Dư Thục Cầm đó từng là chấp niệm lớn nhất đời của . giờ đây, đủ sức buông bỏ nỗi cam lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nho-doc-binh-luan-toi-lam-lai-cuoc-doi/chuong-9.html.]
Hóa cuộc sống mà từng nghĩ đánh mất, cũng chẳng hề rực rỡ như những đêm dài thao thức tiếc nuối.
13.
Từ gặp Dư Thục Cầm, những cũ trong đời dường như lượt về. Từng bóng dáng chen chúc xuất hiện trong thế giới của .
Cha dẫn theo sáu đứa em, lén lút canh cổng công ty Tuyết Hoa Phiêu Phiêu với ý định giở trò vòi vĩnh.
Chiếc xe con của đến cả đám họ vây kín như tường . Mẹ như thể từng bạc đãi ngày nào, mặt dày chen tới cửa xe: "Ơ , chẳng là con gái lớn của đây ? Nghe Thục Cầm con giờ bà chủ to lắm ?"
liếc Dư Xuân Hoa, ánh mắt cô lấp lánh vẻ tham lam. Phía là mấy đứa em mặt mày nôn nóng giấu nổi.
bật nhẹ: "Rồi nữa?"
Cha kéo mấy đứa con phía , giọng điệu đầy đương nhiên:
"Làm chị thì lo cho các em chứ, ?"
"Chúng tao nuôi mày lớn từng , chẳng lẽ mày lo nổi cho tụi tao dưỡng già ?"
vẫn mỉm , nhàn nhã tiếp: "Thế giờ nên dâng cả công ty cho các , giao luôn nhà cho cha ở luôn cho tiện ?"
Mấy đó đến đây, ánh mắt liền sáng rỡ như thấy vàng.
Chỉ Dư Hữu Dân hét lên giận dữ: "Mẹ! Mẹ đang cái gì !"
Cha rằng, đá thẳng em trai một cú: "Mày ngu ? Chị mày thành đạt , lo cho các em thì còn ai lo?"
Câu suốt cả tuổi thơ, đến nỗi lỗ tai chai luôn . Chính cái câu “Làm chị thì nên”, khiến hai mươi năm đầu đời sống như một con trâu cày cho cả nhà.
Kiếp đến tận khi chec, chẳng ai trong nhà từng quan tâm lấy một .
bật lạnh lẽo: "Lái xe ."
Tài xế chút khó xử, nhà họ Dư vây xe chật như nêm. hạ kính xe xuống, thò tay túm mạnh tóc Dư Xuân Hoa… giật phăng chiếc kẹp tóc của cô xuống.
Dư Xuân Hoa giận dữ gào lên: "Chị điên ? Giàu mà còn giật kẹp tóc của gì!"
cầm chiếc kẹp trong tay, ký ức bất chợt ùa về. Mười mấy năm , cái ngày đầu tiên gặp các cháu trong dòng bình luận, chính Dư Xuân Hoa trộm mất chiếc kẹp tóc duy nhất của .
Nay trả cả vốn lẫn lời đúng là công bằng.
lạnh lùng : "Đạp ga , đ.â.m chec ai chịu trách nhiệm."
Tài xế cắn răng đạp mạnh chân ga. Giữa tiếng gào thét sợ hãi của đám nhà họ Dư, xe lao vút như gió.
Hừ… nghĩ là xong ?
Mơ .
Dư Xuân Hoa đây, sống đến chừng tuổi. Ngoại trừ bắt nạt trong nhà, thì từ đến nay từng chịu thiệt ở khác.
Lần , mặc một bộ đồ bình thường. Không đeo gì cả, tay về nhà họ Dư.
lấy công ty của mồi nhử, sai khiến mấy đứa em như chó. Ngay cả cha cũng đẩy xuống bếp nấu cơm rửa bát.
Ai chịu , chỉ cần nhếch môi lạnh: "Không lấy tiền nữa ?"
Dưới sức hút của đồng tiền, đến cả Dư Xuân Hoa cũng nịnh bưng nước rửa chân cho mỗi tối. Tâm khí đè nén trong lòng suốt bao năm cuối cùng cũng gỡ bỏ.
giữ cho mười nghìn, để riêng cho Dư Hữu Dân một trăm nghìn. Rồi dứt khoát cắt đứt bộ quan hệ với nhà họ Dư.
rời một đêm, như đầu tiên bỏ trốn khỏi thôn Tiểu Hà. Chỉ khác là , thực sự sẽ đầu nữa.
Ngồi trong phòng việc của , nhận … Cuối cùng thật sự chỉ còn một .
trái tim bình thản và vững vàng từng . Khi con chỗ của riêng , cũng là lúc họ khoác lên chiếc áo giáp kiên cường nhất.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
những dòng chữ trôi quanh , ánh mắt dịu dàng:
"Cảm ơn các cháu… Các cháu vẫn luôn , đây là thời đại nhất."
" với dì thời đại , chính vì nó cho dì gặp các cháu."
Về , thành phố An bất ngờ rẽ sang một con đường khác phồn vinh dài lâu. Làn sóng sa thải cũng đến như dự đoán.
Sự xuất hiện của dòng bình luận chỉ đổi cuộc đời , mà còn đổi cả vận mệnh của bao .
Ngay cả khi đến cuối con đường đời , vẫn từng quên. Lúc khổ sở, thất bại và nhếch nhác nhất, chính những dòng chữ chìa tay với .
Trước khi các cháu rời khỏi, lập ba quỹ từ thiện, giúp đỡ: Các bé gái vùng cao học. Phụ nữ thất nghiệp và những bệnh nhân mắc bệnh nặng.
cũng … trở thành bàn tay kéo các cô gái khác khỏi tuyệt vọng, như cách mà các cháu với .
Lại một mùa đông nữa đến, tuyết bay đầy trời và chợt thấy lòng lạnh lẽo. nhớ năm , khi thành lập Tuyết Hoa Phiêu Phiêu… các cháu rơi xuống đời , nhẹ nhàng như những bông tuyết mà ấm áp vô cùng.
Các cô gái của dì… Dì chút nhớ các cháu .
—Hết—