Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Nhớ Mãi Không Quên - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:14

4

Vậy nên, tại là Tiểu Nguyệt?

Bao năm qua, hiểu rõ, từ đầu đến cuối, Tiểu Nguyệt từng làm gì sai.

mỗi lần thấy cô mọi yêu quý, nảy sinh suy nghĩ độc ác, kéo cô xuống.

Có những , sinh đã là kẻ đối đầu với .

Rõ ràng Tiểu Nguyệt mới là con riêng.

Rõ ràng, thể lộ diện nên là cô mới đúng.

Một tuần , nộp đơn xin tham gia chương trình trao đổi sinh viên của trường.

Tự kiểm tài sản, thu xếp hành lý, chuẩn một lên đường đến Kinh thành.

Hôm danh sách xác nhận, Cảng Thành đổ cơn mưa lớn từng .

Tôi đẩy Dư Hoài Dự — lúc đang cảm — ngoài mưa, bắt đến tiệm bánh mua cho bánh tart trứng nướng nóng.

Đôi giày trắng của lội qua bùn đất, lem luốc một màu nhầy nhụa.

Tôi bóng lưng của , tay siết chặt chiếc ô định đưa, ném thẳng thùng rác.

Giang Niệm, một đứa cả thế giới ghét bỏ như mày thì sống đúng như , giả làm để làm gì.

Quả nhiên, Dư Hoài Dự khi dầm mưa đã sốt cao ngay trong đêm.

Tôi quân tử, thừa dịp nguy khốn mà tay.

Nam sinh với ánh mắt mờ mịt lôi phòng vẽ.

Tôi ép xuống ghế, cưỡng hôn .

Tôi đặc biệt thích nốt ruồi yết hầu .

Hôn hàng ngàn lần, thậm chí còn cắn để dấu răng.

Hôm đó, rạp lên , ôm lấy cổ thì thầm dụ dỗ:

“Dư Hoài Dự, tặng một món quà đặc biệt nhé, phép quên .”

Mặt nóng ran, mắt lấp lánh.

Trong ánh mắt , là sự chua xót thể che giấu.

Thì , — Giang Niệm — cũng sợ khác quên lãng.

Tôi dùng dây buộc chặt thiếu niên chiếc ghế trong phòng vẽ, bắt mặc áo sơ mi trong suốt làm mẫu cho .

Cọ vẽ lướt qua ngực , để một vệt đen.

Sự đối lập giữa sắc đen và hồng tạo nên một cú sốc thị giác dữ dội.

“Đừng…”

Cậu thiếu niên mắt hoe đỏ, cau mày thật chặt.

Tôi đặt cọ xuống, khụy xuống mặt .

Ngay lập tức, đầu Dư Hoài Dự ngửa lên thật cao.

Vẻ nhục nhã và cam chịu đồng thời hiện rõ gương mặt.

Hai cánh tay trói lưng nổi rõ gân xanh.

Tôi nắm lấy cằm , ép hé miệng, cùng chia sẻ vị ngọt tanh đó.

Trong căn phòng vẽ chật hẹp, trai trẻ quần áo xộc xệch, khắp đầy dấu hôn…

Một cơn gió thổi qua, rèm trắng tung bay.

Tiếng chim hót lảnh lót xen lẫn tiếng thở dốc của hai , khiến mặt mày đỏ ửng.

“Niệm Niệm?”

Tiếng của cô giúp việc vang lên lầu, bà chợ về.

Tôi móc ngón tay cằm Dư Hoài Dự, nghiêng đầu hôn lên môi :

“Sợ ?”

Ngay khi tay chạm tay nắm cửa, lông mi của Dư Hoài Dự run lên dữ dội, nghiến răng cắn vai , phát tiếng rên nén .

“Cửa phòng cũng khóa, hai đứa nhỏ sáng sớm đã thấy .”

Tiếng bước chân dần xa, ôm cổ , ranh mãnh:

“Yên tâm , khóa cửa .”

Dư Hoài Dự ngẩng đầu liếc .

Đôi mắt đen sẫm, trong đó ẩn giấu cảm xúc mà hiểu nổi.

Trời sắp sáng, ánh bình minh len lỏi qua cửa sổ.

Vầng sáng màu cam rải xuống ngực, mồ hôi lấm tấm như vụn kim cương.

Cắn chặt đôi môi trắng bệch, gắng sức dậy từ lòng nam sinh.

Chống lên đùi, mất một lúc lâu mới thể vững.

Trước mắt , do đổ mồ hôi nên đôi môi vốn nhợt nhạt trở nên đỏ mọng.

Gương mặt cũng hiện lên một lớp hồng đầy khả nghi.

Rõ ràng, đã bắt nạt đến mức thể chịu nổi.

Chắc sẽ hận .

Tôi nghiêng đầu ghé sát tai , mấp máy môi:

“Dư Hoài Dự, xem, chúng đều đã bẩn như .”

Dư Hoài Dự bao giờ thích .

Chỉ vì sống nhờ nhà khác, nên mới nhẫn nhịn hết lần đến lần khác.

Hôm cưỡng ép , vốn đã nghĩ rằng còn thể gặp .

, đời nào dễ chiều theo lòng .

5

“Sớm biết đã xin WeChat của .”

Lạc Lạc siết chặt điện thoại, mặt đầy tiếc nuối.

“Anh sẽ cho .”

“Ờ ha, mấy trai kiểu đó, gái nào mà gặp qua chứ.”

Sáng hôm , đói đánh thức.

Giơ tay lên xoa cổ, sờ một bàn tay mồ hôi.

Ngẩn mấy giây mới nhận là do thuốc cảm uống đêm qua bắt đầu phát huy tác dụng.

Học ở Kinh thành hơn một năm, vẫn quen nổi thời tiết lạnh nóng ở đây.

Màn hình điện thoại gối bỗng sáng lên, hiện một tin nhắn mới.

Q: 【@mọi , tám giờ tối nay tập hợp chụp ảnh của câu lạc bộ, đừng quên nhé.】

Q: 【Vị trí: (Hoàng Sa)】

Một Quả Cà Chua: 【Hoàng Sa á?】

Q: 【Phải , vì đây là buổi tụ họp đầu tiên nên chọn nơi sang một chút. Chi phí mọi đừng lo, bạn làm ở đó, giảm giá. Không đắt , để bao cũng .】

Dương Dương: 【Trưởng ban oách quá!】

Một Quả Cà Chua: 【Tuyệt vời!】

Tôi liếc qua định tìm cái cớ từ chối.

Tin nhắn còn gửi, đối phương đã nhắn riêng tới.

S-23, kỹ sư phần mềm Tống Thanh: 【Học , biết em đang tránh . lần là buổi gỡ băng tập thể, em là phó ban , thể cứ tiếp tục né tránh mãi , đúng ?】

Suy tính , cuối cùng vẫn chỉ đáp một chữ “Được”.

Tống Thanh, học trưởng hơn một khóa.

Năm ngoái khi nhận chức, điều từ ban ngoại giao sang làm trưởng ban.

Tết năm ngoái, đột ngột gọi video để tỏ tình với .

Khiến kịp trở tay.

Không từng từ chối, nhưng đầu óc vấn đề, cứ khăng khăng thích là việc của , liên quan đến .

Còn việc tỏ tình, chỉ là… thông báo cho biết một tiếng.

Vì thế, học kỳ , càng điên cuồng hơn.

Hoa tươi, trà sữa, đàn guitar, nến thơm… đủ trò khiến ngẩng nổi đầu trong câu lạc bộ.

Suy nghĩ kỹ, vẫn về ký túc xá thay đồ.

Bảy giờ rưỡi tối, xách túi ở cửa.

Áo phông rộng, dép tổ ong, mặt mộc .

Giữa một đám trai xinh gái ăn diện kỹ càng, như ở hành tinh khác.

“Phó ban, chị định mặc thế Hoàng Sa thật ?”

Kỷ Dương Dương tròn mắt tin nổi, vòng quanh ba vòng.

“Ừm.”

“Đó là Hoàng Sa đó nha, chỗ đó thường cả và hot girl , chị định mặc quần đùi áo thun bước luôn đấy hả?”

Tôi do dự một chút, móc trong túi một thỏi son.

Vặn nắp, thoa lên, bặm môi.

“Vậy thì ?”

Cô nàng dậm chân: “Mặt như thế mà biết tận dụng gì hết!”

Còn dứt lời, một chiếc Mercedes-Benz G-Class màu trắng dừng mặt.

Kính xe hạ xuống, Tống Thanh liếc một cái, cau mày nhưng gì, chỉ hiệu mọi lên xe.

“Trời ơi, là G-Class thật kìa!”

Hiển nhiên, lời khen của Dương Dương khiến Tống Thanh hài lòng.

Anh nhếch khóe môi , lưỡi đẩy nhẹ má:

“Nhà đang dư xe, tiện tay lấy một chiếc.”

“Không chỉ một cái, học trưởng ơi, đúng là đại gia!”

Tôi nhịn bật khúc khích.

“Xin .”

Cả xe lặng ngắt như tờ.

Chỉ một thoáng, ồ lên tán thưởng như cũ.

May mà đường cũng xa, hai mươi phút đã đến nơi.

Vị trí đất vàng đắt đỏ, bảng hiệu lộng lẫy, tòa nhà cao vút.

Y như thành phố S trong tiểu thuyết, nơi ngập tràn ánh sáng và rượu chè.

Nếu Lạc Lạc mà tới, kiểu gì cũng ngửa mặt hú lên một câu: “Giàu đến mất nhân tính!”

Giống như lời đồn, là trai xinh gái .

Tầng 1 và 2 là các phòng bình thường, mức tối thiểu là 20 ngàn.

Lên cao nữa thì tụi sinh viên tụi khỏi mơ tới.

Tôi theo mọi phòng riêng.

Ghế còn ấm, đã ép uống rượu.

Xã giao mà, cứ ly nối tiếp ly .

Tôi vốn cũng chẳng định nán lâu.

Vài chai xuống bụng, đầu óc bắt đầu choáng váng, kiếm cớ vệ sinh để chuồn.

Cánh cửa phòng đóng , thế giới bên tai lập tức trở nên yên tĩnh.

Tôi tò mò chạm tay nắm cửa, cả ngơ ngác.

Không biết cửa làm bằng gì mà cách âm kinh khủng đến thế.

Mai mốt , nhất định hỏi lễ tân cho rõ, đó lắp ngay một cái cho tầng hầm nhà , hê hê.

Không đúng.

Tôi đàn ông, chơi trò tình thú với ai bây giờ chứ?

6

Có lẽ vì úp mặt tường hành lang quá lâu, cô nhân viên phục vụ mỉm bước đến.

“Có cần giúp đỡ ạ?”

Tôi lắc nhẹ đầu, nhắm mắt cảm nhận một chút mở miệng: “Cho hỏi, nhà vệ sinh ở ?”

“Nhà vệ sinh ở tầng 1 và tầng 2 vẫn dọn dẹp xong ạ. Tôi quẹt thẻ thang máy đưa chị lên tầng 12, hết hành lang rẽ trái là sẽ thấy.”

“Cảm ơn cô.”

Thang máy chậm rãi lên, lôi điện thoại , mở khung trò chuyện với Lạc Lạc.

Đánh máy mấy lần đều thành công.

Cuối cùng đành gửi một đoạn ghi âm.

Đối phương chắc đang chơi game, bật chế độ làm phiền nên mãi hồi âm.

Thang máy đến tầng, lần theo tường .

Lúc thầm cảm thấy may vì đang mang dép tổ ong, nếu thể nào khỏi vấp té.

So với tầng , tầng 12 đèn còn mờ hơn.

“Hành lang… rẽ trái ở cuối…”

Tôi lẩm bẩm, chậm rãi bước về phía .

Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, luôn cảm giác ai đó đang dõi theo .

Ngẩng đầu lên, đập mắt là một đôi mắt sâu thẳm đến đáng sợ.

Theo phản xạ, chạy.

thân thể lời đầu óc.

Tay chân loạn xạ múa một lúc, mới miễn cưỡng .

“Giang Niệm, em chạy gì ?”

Giọng trầm thấp của đàn ông mang theo cảm xúc, nhưng khiến nghẹt thở.

Tôi liên tục đập nút gọi thang máy, nhưng đèn hề sáng.

Đôi giày da cao cấp đế đỏ dẫm lên sàn gỗ, phát tiếng cộc cộc.

Tựa như tiếng quỷ mị giữa đêm tối, khiến sống lưng lạnh toát.

Ngực Dư Hoài Dự áp sát lưng , nóng hổi.

Qua hai lớp vải mỏng, thể rõ tiếng tim đập.

Từng nhịp, vững vàng.

Dư Hoài Dự khẽ nhấc mi mắt, khóe môi như như : “Cái là nhận diện gương mặt.”

Quả nhiên, đúng lúc nghiêng gần, nút thang máy sáng lên.

Tôi mím môi, cúi đầu mũi chân: “Cảm ơn.”

Thang máy mở cửa, cổ tay đã ai đó nắm chặt.

Ngay giây tiếp theo, cánh cửa kim loại màu bạc từ từ khép mặt.

Dư Hoài Dự ép sát từng bước, dồn tường hành lang.

Đôi mắt hoa đào quen thuộc khẽ nheo : “Chúng —”

“A Dự, đó làm gì thế?”

Cuối hành lang thò một cái đầu, thiếu nữ ánh mắt cong cong như trăng khuyết, rạng rỡ và dễ gần.

Tiểu Nguyệt càng xinh hơn .

Cô mặc nguyên bộ đồ phong cách Miu, tinh nghịch tươi sáng, như bước từ truyện tranh thanh xuân vườn trường.

Người đàn ông mặt đột nhiên kéo giãn cách giữa hai chúng , gần như quấn chặt bên trong áo khoác của .

Cùng lúc đó, Dư Hoài Dự khẽ một câu chỉ đủ cho hai : “Đừng cử động.”

Tay định đẩy cứ thế cứng đờ giữa trung, để mặc che chắn kín mít cho .

Có lẽ Tiểu Nguyệt hiểu lầm.

Tối nay đã uống ít, giờ Dư Hoài Dự giữ chặt như , thái dương bắt đầu giật thình thịch.

Hàng mi mắt run lên, lặng lẽ giấu cảm xúc trong đáy mắt.

Lòng bàn tay nắp chai cứa qua đột nhiên nhói đau, kéo theo cả kẽ tay cũng tê dại.

Phiền chết .

“Anh đến liền, em .”

Cô gái sờ cằm, nụ mặt nhạt vài phần: “Nhớ nhanh đấy nhé. Nếu dám cho em leo cây lần nữa, em sẽ về méc ba đấy.”

Dứt lời, cô đóng cửa .

Loading...