Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Nhớ Mãi Không Quên - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:17

10

Dư Hoài Dự giơ hai tay lên, khẽ :

“Lần thật sự động em, là em tự đâm đấy.”

Tôi gì nữa, lặng lẽ thay đồ.

Chỗ rách ở eo… nếu dùng túi vải che , chắc cũng thôi.

Dư Hoài Dự lặng thinh lâu, cuối cùng cũng mở miệng:

“Anh đã bảo mang quần áo đến , đợi .”

Tôi im lặng rơi nước mắt, đưa tay bấu lấy đốt tay .

Thấy , khẽ nhíu mày.

“Giang Niệm, ngoan một chút.”

Tôi ngẩng đầu , cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

hé miệng, nước mắt đã chực trào:

“Dư Hoài Dự, đừng tưởng biết, hè năm nhất đại học, mỗi lần lén lút chui phòng , đều tỉnh cả.”

“Nếu sự cho phép ngầm của , thể chạm ?”

“Đừng luôn tỏ là nạn nhân.”

“Bị cưỡng ép, chẳng cũng phối hợp đó ?”

“Ai mà lần đầu? Ai mà đau?”

“Chẳng khúc dạo đầu nào cả, thì dễ chịu chắc?”

Lời dứt, cả Dư Hoài Dự đều sững .

Tôi nhân cơ hội đẩy mạnh .

Lòng rối như tơ vò, đến cả việc che chỗ rách eo cũng quên sạch.

Khi kéo cửa , bên ngoài là năm sáu cái đầu đang chen chúc lén suýt thì ngã nhào.

“Các …”

“Chúng … chúng chỉ đến đưa quần áo thôi mà.”

Giây tiếp theo, cổ tay Dư Hoài Dự túm chặt, kéo ngược trở .

Cánh cửa gỗ đóng sầm mặt.

“Chết tiệt, mày ?”

“Thật sự dám cưỡng Dư ca từ nhỏ học tán đả, thủ đoạn đỉnh thật.”

“Không, là thể lực đỉnh.”

“Đó là Dư Hoài Dự đấy! Mười bốn tuổi chuốc thuốc bắt cóc, mà vẫn một đánh năm tên trốn khỏi rừng sâu, cuối cùng một cô gái yếu ớt giết nổi con gà cưỡng ép…”

Nghe đến đó, ngẩn , nhất thời phản ứng nổi.

Người đàn ông bóc trần chẳng hề hổ.

Ngược , từng bước từng bước ép sát:

“Niệm Niệm, em nghĩ sẽ để em rời dễ ?”

Lần cuối cùng gọi là Niệm Niệm, là trong đêm điên loạn khi chia tay.

Khi đó, trong căn phòng chật hẹp, màng tất cả, ép gọi tên .

Giờ mọi chuyện đảo ngược, trở thành miếng thịt dao .

Dư Hoài Dự khẽ nhếch môi.

Ngón tay lạnh lẽo áp lên động mạch nơi cổ , chậm rãi trượt lên.

Cho đến khi ngón tay thô ráp chạm .

Dư Hoài Dự siết lấy cằm , dùng sức nhẹ, để một vệt hằn đỏ rõ rệt làn da trắng.

Tôi đau đến thở hắt , đầu ngón tay luồn trong miệng .

Trong đôi mắt sâu thẳm của là cảm xúc thể phân định:

“Tôi nhớ… bên cái răng nanh, hồi đó cắn đau lắm.”

Không báo , Dư Hoài Dự cúi đầu cắn môi — mạnh mẽ và dữ dội.

Vị chát của rượu vang lan nơi đầu lưỡi.

Bên chợt nhẹ bẫng, đôi chân nâng lên đặt lên hông , ôm sâu phía trong phòng thay đồ.

Nhìn đàn ông vẻ xa lạ mắt, đột nhiên thấy sợ.

Khi đôi mắt bịt kín bằng cà vạt, mới nhận đang định làm gì — sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Dư Hoài Dự, làm thứ ba.”

“Dư Hoài Dự, tỉnh táo , vị hôn thê .”

“Tôi , làm thứ ba!”

“Xin thật sự …”

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, giơ chân đá .

Theo từng cử động, chiếc cà vạt đen trượt lên trượt xuống, hé một khe hở.

Tôi Dư Hoài Dự giữ chặt gáy, môi hôn đến mức đầu ngón tay cũng run lên từng đợt.

“Giang Niệm, cho rõ.”

“Từ đầu đến cuối, chỉ một em.”

Đầu gối Dư Hoài Dự ép sát, tay tháo kính gọng vàng ném xuống đất.

Khi đè lên , chăm chú đôi môi đã hôn đến nhòe son:

“Với , Dư Hoài Dự?”

“Trước đây em gọi như thế.”

11

Ý thức mơ hồ kéo về buổi tiệc mừng đỗ đại học mà ông nội tổ chức.

Trong yến tiệc, rượu vang đầy ly, tiếng chúc tụng rộn ràng.

Đám họ hàng bạn bè ép tụ họp chung một chỗ, ai nấy đều như đống lửa.

Cha mẹ càng khó chịu hơn, hết đồng hồ tìm cớ để chuồn .

nể mặt ông nội, họ thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục .

Sau khi uống liền mấy ly rượu, đầu tiên rời khỏi phòng tiệc.

Dư Hoài Dự – gọi đến đưa về – đang tựa lưng lan can ngoài hành lang, tay đút túi quần.

Đôi mắt đẽ của đang chăm chú về phía ô cửa sổ nơi một chú chim nhỏ đậu bên đó, biết trong đầu đang nghĩ gì.

Tôi chạy , ba bước thành hai, đẩy trong phòng, kéo tuột xuống gầm bàn tròn.

kinh nghiệm, cú nhào tới quá mạnh, đập trúng khóe môi của , bật máu.

Bốn mắt , tim như nhột lên một cái.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, gãi nhẹ cằm , rạng rỡ:

“Chụt chụt chụt, cún con hôm nay ngoan chút nào, chẳng chịu dán chủ của .”

“Không lớn bé, gọi .”

“Cún con gọi là .”

Cơn đau nhói ở ngực kéo trở về hiện thực.

Tôi run lên, há miệng cắn ngón tay đang mắc ở răng của Dư Hoài Dự.

Lèm bèm mắng:

“Dư Hoài Dự, là chó hả?”

Ai ngờ đang đè khẽ bật .

Giây , Dư Hoài Dự lật ngược .

Tấm lưng áp lên lồng ngực nóng rực của , Dư Hoài Dự cắn nhẹ lên cổ , lạnh:

“Đồ lừa đảo bỏ một lời, để cắn chết em cho .”

“Tôi làm chuyện ở đây.”

Động tác của khựng , nhưng ngực vẫn rung lên, truyền độ nóng lưng .

Dư Hoài Dự bật khẽ:

“Anh em, chẳng thấy cứng tí nào.”

Tôi biết rõ đang đến lần đó ở phòng vẽ, hai mạo phạm chiếc ghế gỗ cứng ngắc.

Tôi khoác áo vest của Dư Hoài Dự khỏi phòng thay đồ, hành lang đã còn một bóng .

Không chỉ tầng , mà cả tòa nhà dường như đều “dọn dẹp” sạch sẽ.

Có lẽ sợ chạy mất, Dư Hoài Dự cứ thế nắm chặt tay buông.

Mãi đến khi nhét chiếc Koenigsegg đen tuyền, còn khóa chốt .

Tiếng động cơ vang lên, xe lao thẳng về trung tâm thành phố nơi từng tấc đất đều đáng giá ngàn vàng.

Tôi rặng cây xanh bên đường lùi dần qua cửa kính, ngón tay khẽ cong .

“Năm hai tỏ tình với , đồng ý?”

Dư Hoài Dự liếc một cái, môi nhếch lên khẩy:

“Em ngày nào cũng ba lần thích , nhưng mỗi tháng chỉ đến tìm dán đúng kỳ hoàng thể và rụng trứng. Ai biết em thật lòng chỉ đùa miệng.”

Ngón tay đang chạm kính dừng , ngượng, nhỏ giọng:

“Hôm đó từ chối, đã cả đêm.”

“Ừ, đó em chạy tới bar gọi tám trai mẫu, gối đầu lên cơ ngực lóc. Cuối cùng còn gom gửi tới đồn cảnh sát. Anh nhận điện thoại từ cảnh sát, lái xe 80 cây số tới thành phố bên để đón em.”

Dư Hoài Dự liếm môi, nghiến răng .

Tôi ngây vài giây, nhớ phục:

lúc đó thân với Tiểu Nguyệt, ai cũng …”

Dư Hoài Dự lập tức cắt lời:

“Giang Niệm Niệm, hồi nhỏ em nhất quyết tự xưng là Tiểu Cẩu, biết phân ai là cún nhà ai chắc?”

“Anh mới là chó.”

Anh đầu xe, cợt:

“Anh là chó, chẳng em đã sớm biết ?”

Cửa ghế phụ mở , Dư Hoài Dự chậm rãi xổm xuống mặt .

“Cún con để em cưỡi một lần, ?”

Tôi liếm môi, rạp lên lưng :

“Không cần, sợ làm hỏng mất.”

12

“Vậy nhận là vị hôn thê từ bé của ?”

“Hừ, cái kiểu cắn hung hăng đó giống hệt . Mùa hè năm đó, em xem đã gặm rách da mấy lần?”

Tôi sững , hổ chôn mặt hõm cổ .

Cảm giác thật kỳ diệu.

Hóa ngoài ông nội, còn nhớ rõ chuyện của như .

Tôi hít mũi, rầu rĩ mở lời:

“Dư Hoài Dự.”

“Hửm?”

“Hồi nhỏ, ở nhà chỉ và dì giúp việc. Dì bận lau dọn, phần lớn thời gian đều tự chơi một .”

“Về , ba thấy đáng thương, mua cho một con chó nhỏ. Khi đó vui lắm, ngày nào cũng chơi với chó.”

Dư Hoài Dự khẽ hừ:

“Thế nên em mới gọi là ‘cún con’?”

Tôi lắc đầu, siết chặt tay đang ôm cổ .

“Không hẳn… vì hồi đó, ngày nào ba cũng về nhà, mỗi lần thay giày xong đều xoa đầu con chó , mới đến .”

“Cho nên, lúc từng nghĩ, chỉ cần học chó vẫy đuôi, là thể ba xoa đầu.”

“Sau mới biết, thì Tiểu Nguyệt cũng dị ứng nhẹ với lông chó giống .”

“Lúc đòi nuôi chó, nên Giang Khâm Chi mua một con Shiba về nhà nuôi thử, lấy làm vật thí nghiệm.”

Nghe đến đó, Dư Hoài Dự nhíu mày.

Ngay giây tiếp theo, kéo tóc , khó chịu hỏi:

“Vậy Tiểu Nguyệt cũng từng cắn ?”

Dư Hoài Dự sững , khóe môi cong nhẹ.

“Cô em, nên cho.”

“Ồ.”

Thang máy từ từ lên.

Đến huyền quan, Dư Hoài Dự thả xuống.

Chưa kịp cởi giày, đã đè phía cánh cửa.

Rèm cửa tự động khép , cả căn phòng chìm bóng tối.

Còn kịp phản ứng, đã kéo thẳng phòng tắm.

“Dư Hoài Dự, đợi đã— Ưm…”

Anh cúi đầu cắn môi , tay lần theo gấu váy mà trượt trong.

“Đồ cầm thú.”

Đối phương giận, ngược bật khẽ bên tai:

“Sao thế, giờ chỉ biết lên mà thôi ?”

“Nghe điện ?”

Dư Hoài Dự giảm nhịp , cúi đầu hỏi bên tai .

Hơi thở rối loạn, mắt còn vương nước, về phía phòng khách vẫn hồn.

“Hửm?”

“Không .”

“Không, .”

Dư Hoài Dự liếc một cái u oán, miễn cưỡng bước ngoài, giẫm lên nền ướt đẫm.

Thái độ rõ ràng vui, gần như sắp nổi nóng.

“Alo, chuyện gì?”

“Học trò chị hả? Cứ chằm chằm bạn gái khác là , cô từ chối mà vẫn hiểu lời ?”

“Tôi thấy ông già mà còn ham, đúng là dai thật.”

“Phải, cô lắm, tạm thời dứt , đừng mà chờ nữa.”

“Này, bạn gái của Dư Hoài Dự , mà mày cũng dám mơ tưởng ?”

Lúc đó mới nhận , Dư Hoài Dự đang cầm điện thoại của .

Mười phút , , lầm bầm chửi.

“Cái gu gì đây, đến thằng mặt khỉ đó em cũng trúng?”

Khi bế khỏi bồn tắm, trong mắt vẫn còn đầy mơ màng.

Phải mất vài giây mới hồn, nhận mắng là Tống Thanh.

Tôi trả lời, chỉ cúi đầu bắp chân đang run rẩy, khẽ :

“Dư Hoài Dự, mấy năm nay thật sự chẳng khá hơn chút nào.”

Người đàn ông mặt khựng :

“Gì cơ?”

“Tôi , kỹ năng của vẫn tệ như xưa.”

Loading...