Nhớ Mãi Không Quên - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:18
Hiển nhiên giận thật, nghiến chặt răng hàm.
Anh nhướn mày ngả , tay lần tìm vết cắn eo , giọng lạnh tanh:
“Em cảm giác?”
“Chẳng liên quan gì đến , đang trong thời kỳ rụng trứng.”
Dư Hoài Dự nheo mắt, kéo – đang mặc áo choàng – trở giường.
Cả hai đều cố nhịn, cắn răng lên tiếng.
Dư Hoài Dự là ưa thủ đoạn, còn thích kiểu hành hạ tinh thần, rõ ràng cố tình để dễ chịu.
Cuối cùng, vẫn là chịu nổi , gục xuống thua trận.
Dư Hoài Dự thở dốc, giọng khàn khàn:
“Giang Niệm, phát hiện em là kiểu ăn mềm, chỉ ăn cứng.”
Thấy đáp, khẽ vỗ má hai cái.
“Chặn Tống Thanh , sẽ tha cho em.”
“Cút, là hồi nào?”
Dư Hoài Dự cãi , chỉ tức tối véo eo một cái.
“Giang Niệm, gỡ khỏi danh sách chặn.”
“Không gỡ.”
Anh tiện tay giật lấy điện thoại đầu giường, vài thao tác là tự gỡ chặn chính .
Tôi cố mở mắt trừng vài giây, đó .
Sáng hôm , chằm chằm cái tên Tống Thanh vẫn lặng yên trong danh sách đen, bật khẽ.
Hóa , chỉ tiện miệng hỏi cho .
13
“Niệm Niệm, soái ca Dư nhắn cho tớ, hai đang bên .”
“Vậy… tối nay còn về ký túc xá ngủ ?”
Tôi đồng hồ — hai giờ sáng.
Nghĩ một lát, gửi một tin nhắn.
Đối phương gần như trả lời ngay lập tức: “Hiểu .”
“Dư Hoài Dự, qua đây cho !”
“Gì nữa?”
“Tôi còn đồng ý, lấy tư cách gì mà khắp nơi rêu rao chuyện chúng đang yêu ?”
Người đàn ông rửa đồ chơi nhỏ chớp mắt:
“Chuyện sớm muộn thôi mà.”
Trầm mặc ít ?
là hiểu lầm lớn nhất của về Dư Hoài Dự.
…
Tiểu Nguyệt liên lạc với một tuần đó.
Cô lóc cầu xin:
“Giang Niệm, xin , xin hãy để Dư Hoài Dự tha cho ba .”
Tôi khựng , rời khỏi nhà ăn.
Thì , mấy năm nay Dư Hoài Dự dần dần gạt Giang Khâm Chi khỏi quyền lực.
Năm xưa ông nội qua đời, để cho một khoản tài sản lớn.
rời Cảng Thành từ sớm, chuyện đó Giang Khâm Chi giấu kín.
Nào ngờ một Dư Hoài Dự đột ngột xuất hiện.
Thằng nhóc nghèo năm đó tá túc trong nhà , chính là ấm duy nhất của nhà họ Dư ở Kinh thành.
Vì giữ vững vinh hoa phú quý nửa đời còn , ông đành ép con gái cuộc chơi.
Ai ngờ, Dư Hoài Dự mặt một kiểu, lưng một kiểu.
Trực tiếp tay cắt gốc.
Sau khi ông nội qua đời, Giang Khâm Chi đã gần như tiêu sạch số cổ phần trong tay.
Giờ đây chỉ như kiến chảo nóng, cuống cuồng lối thoát.
Thấy mãi trả lời, cô gấp gáp:
“Giang Niệm, giống mẹ , đều máu lạnh, thấy chết cứu.”
Tôi do dự.
Thật , đối mặt với Tiểu Nguyệt, vẫn thể nào ghét nổi.
Dù gì, từng lúc cô đã chắn mặt , bảo vệ chút do dự.
“Hứ, đáng đời cha mẹ thương. Xem năm đó cho đám bạn tẩy chay ở lớp vẫn còn nhẹ đấy.”
“Sao học mẹ , nhảy lầu mà chết ?”
“Ồ, biết , mẹ là do khắc chết đấy! Nếu trầm cảm sinh, khi bà vẫn còn sống đến giờ.”
“Giang Niệm Giang Niệm, nghĩ cũng buồn , lúc đó chỉ cần tay bày trò một chút, đã cảm động đến phát điên .”
Tôi bỗng thấy đúng là điên, mới thể mềm lòng với như Tiểu Nguyệt.
Tôi hít sâu một , chậm rãi mở lời:
“ Tiểu Nguyệt, họ Giang.”
“Ba từng với , tại mang họ mẹ ?”
Cô đột nhiên cứng họng.
“Cậu thật sự tin lời ba là vì yêu mẹ nên mới để mang họ mẹ đấy chứ?”
“Sự thật là, Giang Khâm Chi là con nuôi.”
“Lưu Ngọc mới là con gái ruột của ông nội .”
“Tại họ ly hôn ?”
“Chẳng vì ba tham lam, cố giữ lấy Giang thị nên chịu dứt.”
Lời còn dứt, Dư Hoài Dự đã đẩy cửa bước , tay cầm một tuýp thuốc mỡ.
Nhìn thấy chữ in đó, mặt lập tức đỏ bừng.
“Trùm chăn làm gì? Trên em chỗ nào mà từng thấy?”
Nói thì sai, nhưng trai, cũng thô quá đấy.
Tôi lập tức chui chăn, mặt đầy biểu cảm ‘ chuyện nữa’.
Dư Hoài Dự lướt điện thoại, thấy nhật ký cuộc gọi liền nhíu mày.
“Em với cô còn gì để ?”
Tôi chợt nhớ đến hôm ở Hoàng Sa, lập tức bật dậy:
“A Dự, cô thể gọi là A Dự chứ?”
“Chậc, thích , em ?”
Tôi giơ chân đá , nhưng nhân cơ hội túm lấy.
Dưới váy thoáng lạnh, lập tức cứng đờ.
“Đừng nhúc nhích, để xem.”
Dư Hoài Dự cẩn thận bôi thuốc cho , làm thấp giọng:
“Hôm đó cô thấy em , cố tình chọc giận em.”
“Em vui khi định phòng, đã còn gì.”
“Tôi làm biết ? Tôi tận mắt thấy .”
Đột nhiên thấy nhói, bật tiếng đau, Dư Hoài Dự gõ nhẹ lên eo :
“Em đừng oan uổng .”
“Thế cô đã thấy , còn quấn áo khoác làm gì?”
Anh liếm liếm môi, như vì tức:
“Còn tại con nhóc vô tâm nào đó, bắt đừng quên em?”
“Rồi đầu ôm hết học trưởng tới học .”
“Anh sắp điên lên còn cho ôm một cái ?”
Tôi sực nhớ — là hôm liên hoan với câu lạc bộ.
Tôi chơi trò thách thức, thua cuộc, bắt uống giao bôi với một đàn em.
“À, Kỷ Dương Dương là em họ .”
“Tôi đã chuyển cho nó 500 ngàn, nó mới chịu ôm cái thằng mặt khỉ đó để thay dời hỏa lực.”
Bảo … mấy năm nay nắm rõ cuộc sống của như lòng bàn tay.
Thì , bên cạnh sớm đã kẻ ‘phản bội’.
“Giang Niệm, nếu sợ gặp em đầu nữa, thì đã tới Kinh thành giết em từ lâu .”
Dứt lời, vải quấn quanh eo lật tung.
“Này! Vừa bôi thuốc xong đấy!”
“Vừa học cái mới, thử thì phí.”
Ngoại truyện:
1
Nhà họ Dư kinh doanh qua bao thế hệ, nhưng đến đời ba của Dư Hoài Dự thì rốt cuộc cũng chấm dứt.
Tất nhiên, ông nội Dư ngay từ đầu đã buông xuôi.
cũng hết cách, khi thành tích toán trung học của ông Dư chỉ vỏn vẹn 49 điểm.
Bà nội Dư thấy phiếu điểm mà lắc đầu quầy quậy, ngớt mắng chửi sinh một thằng con ngốc, còn đòi mở acc phụ để làm cuộc đời.
May mà ông Dư loại vô dụng , ít cũng vẽ tranh cừ.
Vì đào tạo thừa kế cho , ông nội Dư từ nhỏ đã ôm Dư Hoài Dự kè kè trong tay.
Tài liệu khai sáng đầu đời của , chính là cuốn Tư bản luận.
Khi răng sữa còn mọc hết, ông nội đã dắt về Quảng Châu.
Ở khu trò chơi điện tử, họ gặp một “ em cùng cha khác mẹ” – ý là thân thiết như ruột thịt dù máu mủ.
, nhầm .
Hai ông cụ đống tài sản hàng chục tỷ, ngày thường chỉ thích máy gắp thú bông.
Rồi chuyện xảy —chỉ trong chớp mắt.
Dư Hoài Dự khi đó mới tập , ôm lấy đứa bé còn mọc răng mà hôn lấy hôn để.
Kỳ lạ là đứa hề .
À, thì là đang… gặm chân.
Vậy thì .
2
Vì đường trơn trượt mưa, mô-tô ngã gãy chân—chuyện nhục nhã thế , thể để khác biết?
Thế là Dư Hoài Dự bịa một chuyện khác, rằng vì nổi loạn mà nhảy dù ở Úc, ông Dư đánh cho gãy ba cái xương sườn nên mới gãy chân.
Một mặt, xóa sạch hình tượng sợ độ cao trong mắt em.
Mặt khác, bôi đen hình tượng ông cụ vốn nho nhã lễ độ thành ông bố vũ phu.
Song kiếm hợp bích, hai bên đều lợi.
Anh tự thấy thông minh tuyệt đỉnh, ngờ chuyện loanh quanh trong giới con cháu quý tộc suốt mười năm.
Mỗi lần về nhà tổ, ánh mắt ông cụ như đốt cháy cả .
Mãi đến năm 26 tuổi, trong hôn lễ của , ông Dư cuối cùng cũng nhịn nổi, uống vài ly liền thể quan khách mà bóc trần chuyện năm đó mô-tô ngày mưa ngã gãy chân.
Mặt mũi , coi như mất sạch trong mắt lũ bạn.
3
Dư Hoài Dự đã dối.
Thật , ngay khi thấy lần đầu tiên, đã nhận .
Năm đó, ông nội ép nhận dạng tại hiện trường, đã giấu nhẹm một chỗ vết cắn khác.
Tôi lúc bé một vết bớt hình trái tim màu hồng nhạt cánh tay, nơi đó… cũng cắn một cái.
ai phát hiện cả.
“Dư Hoài Dự, là chó ?”
Tôi mắng biết bao nhiêu lần như .
Thế nhưng, đàn ông —vợ thơm mềm như , ai mà nhịn nổi cơ chứ?
Đặc biệt là phần thịt mềm bên trong cánh tay, chỉ cần cắn nhẹ một cái, cả liền run rẩy như sắp đạt cực khoái.
Mãi mới hiểu, hóa là do tình cảm dành cho quá sâu đậm, biết trút , nên chỉ thể cắn nhẹ một cái để giải tỏa.
4
Cuộc đời của Dư Hoài Dự, đúng là trắc trở đến kỳ lạ.
Quan sát chó nhà vệ sinh bắt gặp, hổ đến đóng cửa trái tim.
Cùng em nhà tắm công cộng, ông bác kỳ ghét đến mức đau đến ngất xỉu, sõng soài mảnh vải che thân.
Mang điện thoại lén lên trường, đang trong giờ tọa đàm thì tranh thủ tám chuyện, chẳng ngờ bấm nhầm gửi link O-Bubble sữa chua nhiễm virus cho lạ. Kết quả, micro mặt hiệu trưởng vang lên bài “Tôi O-bubble~ Tôi O-bubble~” hết cỡ, khiến ông cụ đập điện thoại cũng dừng nổi.
Tuổi dậy thì chơi game online, ghép đôi với một thằng ngốc tên Thẩm Xác, hai đứa hỏi giới tính, yêu online suốt hai tháng. Đến khi gặp mới phát hiện… là con trai.
Tất nhiên, chuyện —cả hai đều ngậm miệng chôn bụng .
……
Sống sót đến tuổi trưởng thành, Dư Hoài Dự cảm thấy bản thân đúng là kỳ nhân dị sĩ.
Giờ đây, cuộc đời thêm một dấu mốc mới.
Bị vợ cưỡng ép.
Tất nhiên, ép thì ép, Dư Hoài Dự cũng cam tâm tình nguyện.
Ai bảo xuống tay , là chính .
(Kết thúc)