Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Nhớ Về Năm 1897 - 12

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:53:51

"Anh Thời Ngôn, đừng mà, đừng rời xa em...Em trốn về, là vì gặp ."

 

Lạc Vân Sơ từ phía ôm chầm lấy Lục Thời Ngôn, , cô quyết buông tay nữa.

 

"Ý em là ?"

 

"Thật bố em ở nước ngoài tìm cho em một khác, nhưng trong lòng em vẫn luôn thể quên . Em với bố em là em về nước, nhưng ông đánh em. Anh tin thì ."

 

Nói , Lạc Vân Sơ xoay Lục Thời Ngôn đối diện với , còn cô thì lưng , để lộ tấm lưng trần mặt Lục Thời Ngôn.

 

Nhìn những vết roi hằn sâu chói mắt tấm lưng Lạc Vân Sơ, Lục Thời Ngôn khỏi chấn động.

 

Những năm qua, cô trải qua những gì?

 

", em vẫn trở về tìm . Anh Thời Ngôn, chúng từ đầu ?"

 

Ôm chặt Lục Thời Ngôn, Lạc Vân Sơ vùi mặt n.g.ự.c , chỉ khi cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của , cô mới cảm thấy thứ thật đến nhường nào.

 

Lạc Vân Sơ hề rằng, khi Lục Thời Ngôn thấy những vết thương lưng cô , nghĩ đến là Hứa Thần Hi.

 

Anh từng thấy những vết thương tương tự lưng Hứa Thần Hi. Đó là những vết sẹo do cô để .

 

Nghĩ đến đây, Lục Thời Ngôn khỏi nhíu mày. Hứa Thần Hi rốt cuộc ?

 

"Vân Sơ, cho một chút thời gian yên tĩnh ?"

 

Đẩy Lạc Vân Sơ khỏi vòng tay , Lục Thời Ngôn hề để tâm đến tiếng gọi phía , bước nhanh khỏi cửa.

 

khi Lục Thời Ngôn đang lang thang đường, tình cờ gặp Hứa Lai Bảo. Hắn lén lút khom lưng, theo sát một phụ nữ, tìm cơ hội cướp giật chiếc túi xách tay phụ nữ đó.

 

"Mày đang cái gì ?"

 

Lục Thời Ngôn nhanh chóng bước tới, túm chặt lấy tay Hứa Lai Bảo.

 

"Á... đau... đau quá! Anh rể... rể mau buông tay !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nho-ve-nam-1897/12.html.]

 

Hứa Lai Bảo đau đớn vứt chiếc túi giật xuống đất, van xin Lục Thời Ngôn đang bất ngờ xuất hiện.

 

"A... là mày..."

 

Người phụ nữ giật túi thấy tiếng động, Hứa Lai Bảo, chiếc túi rơi đất, một lời giơ tay tát mạnh mặt Hứa Lai Bảo.

 

"Ui, thật sự cảm ơn !"

 

" mà, quân nhân thật là ! Lần tên ăn trộm tiền của , cũng một bộ đội giúp bắt . Không ngờ vẫn chừa, dám giở trò ăn cắp nữa!"

 

Nói , phụ nữ nhặt chiếc túi lên, cảm ơn Lục Thời Ngôn một nữa, cảnh giác Hứa Lai Bảo vẫn đang quỳ rạp đất, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

 

"Lại?"

 

Lục Thời Ngôn Hứa Lai Bảo đang đất, trong đầu nhớ lời phụ nữ . Cô "", điều đó chứng tỏ Hứa Lai Bảo đầu tiên. Lẽ nào , thật sự là Hứa Lai Bảo trộm túi của Hứa Thần Hi?

 

"Anh rể rể, đừng bậy, em, em đầu tiên, , dám nữa." Hứa Lai Bảo cầu xin Lục Thời Ngôn, tay ngừng dùng sức giằng khỏi tay Lục Thời Ngôn.

 

đúng lúc , một vật từ trong tay áo rơi . Là chiếc nhẫn cưới của Hứa Thần Hi!!! Nhìn chiếc nhẫn cưới rơi mặt đất, Lục Thời Ngôn theo bản năng sờ túi áo của .

 

Anh nhớ nhặt nó lên từ đất bỏ túi áo, nhưng bây giờ, chỗ đó trống rỗng, chẳng còn gì cả. 

 

"Anh rể... rể... em... em..." 

 

Nhìn chiếc nhẫn im lặng mặt đất, Hứa Lai Bảo câm lặng nên lời. Lục Thời Ngôn vốn định đưa Hứa Lai Bảo đến đồn cảnh sát, nhưng đột nhiên nhớ là em trai ruột của Hứa Thần Hi, bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng.

 

"Cậu , đừng chuyện như nữa." 

 

Nói xong, Lục Thời Ngôn cúi xuống nhặt chiếc nhẫn đất, cẩn thận thổi nhẹ lớp bụi bám đó, một nữa cất nó trân trọng túi áo trong. 

 

Nắm chặt chiếc nhẫn trong túi áo, Lục Thời Ngôn bất giác bộ về nhà. 

 

Khoảnh khắc mở cửa, luồng khí lạnh lẽo ập đến. Nhìn căn phòng trống trải, bên trong còn bóng dáng bận rộn của Hứa Thần Hi nữa. 

 

Loading...