Như Ý Bắt Cốt Yêu
Chương 4
13.
Không biết ai ra tay trước, chỉ trong nháy mắt, tôi và Hà Sinh đã lao vào đánh nhau.
Dù gì hắn cũng là một Cốt Yêu có tu vi nghìn năm, việc đối phó thực sự không dễ dàng.
Hắn dùng tay làm móng vuốt, lao thẳng vào mặt tôi.
Tôi lùi lại một bước để tránh, cười lạnh: “Nếu làm xấu mặt tôi, anh sẽ giải thích thế nào với vợ mình đây?”
Hà Sinh cười: “Đúng là tôi đã sơ suất, vợ tôi thích cái đẹp nhất mà.”
Hắn lại tấn công tôi, lần này tránh mặt tôi mà nhắm vào tứ chi.
Hà Sinh di chuyển rất nhanh, các động tác và chiêu thức liên tục không ngừng.
Tôi bắt đầu thấy khó khăn, liên tục lùi lại.
Nhưng hắn dường như không biết mệt, ngược lại còn càng đánh càng hăng.
Tôi cầm kiếm gỗ đào chắn trước người, cắn đầu ngón tay, bôi máu lên kiếm, hô lớn: “Hung uế tiêu tán, đạo khí thường tồn!”
Kiếm gỗ đào phát ra ánh sáng vàng, đẩy bật Hà Sinh ra khi hắn ta đã lao đến trước mặt tôi.
Hà Sinh lùi lại vài bước, sờ vào vết thương trên mặt, có chút kinh ngạc: “Cô thật sự dám làm tôi bị thương sao?”
Tôi cười lạnh: “Sao thế? Anh nghĩ tôi là kẻ yếu mềm à?”
“Tôi nói cho mà biết.”
Tôi dùng sức ở chân, cả người nhảy lên, cầm kiếm gỗ đào lao về phía hắn: “Yêu nghiệt, nhà mi chọc nhầm người rồi!”
Đầu kiếm gỗ đào phát ra ánh sáng xanh, tôi vừa niệm chú dẫn sét, vừa tấn công hắn.
Không biết đã đánh nhau bao lâu, đến khi tôi giơ kiếm đâm hắn, thì giữa chừng lại đổi hướng, chuyển mục tiêu sang đám khói đen đang lơ lửng trong bóng tối.
“Nương tử!”
Hà Sinh vô thức gọi một tiếng, cuối cùng cũng để lộ sơ hở.
Tôi nhếch miệng cười, quay người đá vào ngực Hà Sinh, đồng thời ném ra dây trói yêu, trói chặt cơ thể hắn lại.
Hà Sinh ngẩn người trong giây lát, sau đó cười: “Như Ý cô nương quả thật rất xảo quyệt.”
Tôi cũng cười: “Cũng như nhau cả thôi.”
Tôi quay đầu nói với Tưởng Thiếu Thiên, người đang ngơ ngác: “Đưa Phục Yêu Kính cho tôi!”
Tưởng Thiếu Thiên vội vàng tỉnh lại: “À, được!”
Cậu ta lấy Phục Yêu Kính từ trong túi, ném thẳng vào trong.
Cậu ta không thể vào được trong kết giới này, nhưng Phục Yêu Kính thì có thể.
Tôi giơ tay đón lấy gương, lắc lắc nó rồi nhìn về phía Hà Sinh: “Tôi khuyên anh nên tự mình ra khỏi cơ thể Trần Tư Tề, nếu không thì…”
Hắn nhìn tôi, chắc chắn nói: “Cô sẽ không giết tôi đâu, giết tôi rồi, Trần Tư Tề cũng không sống nổi.”
Mặt tôi không thay đổi: “Ồ, thế còn vợ anh thì sao?”
Mặt Hà Sinh cứng lại: “Cái gì?”
“Vợ anh có chịu nổi khi bị Phục Yêu Kính chiếu vào không?”
Tôi thản nhiên đứng lên: “Ồ? Cô ta chạy mất rồi à?”
Tưởng Thiếu Thiên vội nói: “Chị Như Ý! Khi cô ta chạy, tôi đã dán một bùa truy tung lên người cô ta!”
“Tốt lắm.”
Tôi cầm Phục Yêu Kính bước ra ngoài: “Vậy chúng ta đi tìm cô ta thôi!”
Cuối cùng thì Hà Sinh cũng thay đổi sắc mặt hoàn toàn.
“Cô quay lại đây!”
Hắn hét lên: “Đừng làm hại cô ấy!”
Họ tình nghĩa sâu đậm, trông tôi như kẻ xấu vậy.
Tôi không để ý đến tiếng hét của hắn, bảo Tưởng Thiếu Thiên trông chừng ở đây, rồi tự mình đi xuống tầng.
Sau khi vòng qua mấy lần, tôi tìm thấy đám khói đen đang trốn trong một góc của phòng triển lãm.
Hầu như không tốn chút công sức nào, tôi nhốt cô ta vào trong túi Càn Khôn.
Khi tôi quay lại chỗ Hà Sinh, tôi mới nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ từ trong túi Càn Khôn: “Phu quân!”
Hừm, làm tôi giật mình, thì ra cô ta biết nói.
Cô ta trú ngụ trong tượng gốm, lâu dần trở thành khí linh của nó, nuốt chửng các khí linh khác để tăng tu vi của mình.
Tôi cứ tưởng cô ta đã mất hết trí nhớ khi còn là người rồi chứ.
Bây giờ xem ra, cô ta nhớ khá rõ đấy.
14.
“Nương tử!” Bên này sắc mặt Hà Sinh đã trắng bệch.
Tưởng Thiếu Thiên châm chọc: “Chị Như Ý, chị giống người xấu quá.”
Tôi giật giật khóe miệng, đem túi Càn Khôn nhấc lên: “Hà Sinh, mau rời khỏi thân thể Trần Tư Tề đi!”
“Nếu không, tôi sẽ đánh chết vợ anh!”
Tôi lấy thanh kiếm gỗ đào và đâm vào túi.
“A a a a a!” Cô ta ở bên trong không ngừng kêu thảm thiết.
Hà Sinh đỏ mắt: “Dừng tay! Tôi đi!”
Tôi dừng động tác quay đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy Trần Tư Tề mềm nhũn ngã xuống đất, mà phía sau là một khung xương trắng nõn từng chút từng chút tách ra khỏi sống lưng cậu ta.
Chỉ trong chốc lát, một bộ xương hoàn chỉnh đã đứng lên.
Hà Sinh lấy nguyên thân đứng ở đó.
Cùng lúc đó, rào cản mà hắn đã thiết lập trước đó đã biến mất.
Tôi quát khẽ: “Tưởng Thiếu Thiên!”
Động tác của Tưởng Thiếu Thiên cực nhanh, dán một tấm bùa định thân sau lưng Hà Sinh.
Tôi kết ấn: “Thái thượng có mệnh, lùng bắt tà tinh!”
Kim quang chợt hiện.
Túi Càn Khôn không ngừng phóng đại, miệng túi tự động hút Hà Sinh vào.
Tôi thu hồi túi Càn Khôn, đem nó buộc chặt cất đi.
“Tôi cho vợ chồng hai người ở một gian phòng, nên cảm ơn tôi đi!”
…
Tưởng Thiếu Thiên cõng Trần Tư Tề hôn mê bất tỉnh rất khó trèo ra khỏi con đường nhỏ mà chúng tôi đã đi vào.
Đang gấp gáp thì cửa chính viện bảo tàng đột nhiên mở ra.
Chúng tôi nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy đồng nam đồng nữ thắt bím tóc, mặc yếm nhỏ bay giữa không trung, ôm khóa vào trong ngực.
“Ha ha ha ha, bé ngoan!”
Tôi nhảy lên, cầm lấy thắt lưng của Trần Tư Tề, kéo cậu ta vào đại sảnh.
Tưởng Thiếu Thiên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Khi chúng tôi ra khỏi viện bảo tàng, rất nhiều khí linh ẩn núp phía sau đều nhô đầu ra.
Có người mặc trang phục cổ đại, có thanh niên thanh tú và tao nhã, cũng có ông lão lụ khụ, họ vẫy tay chào chúng tôi.
Xôn xao, náo nhiệt vô cùng.
“Cảm ơn các bạn!”
“Tạm biệt! Lần sau lại đến chơi nhé!”
15.
Sau khi đưa Trần Tư Tề đến bệnh viện để cậu ta được chăm sóc tốt, tôi và Tưởng Thiếu Thiên đã thực hiện một chuyến đi xa để đưa túi Càn Khôn đến Ô gia ở Hạnh Thành.
“Trong đó vẫn còn một linh khí, họ là vợ chồng, không nên tách rời nhau mà giam giữ, cứ để họ ở cùng nhau.”
Người Ô gia ngạc nhiên một chút, rồi nhanh chóng gật đầu: “Được, được.”
Khi rời đi, tôi cũng để lại đôi tượng gốm.
Về đến Phượng Thành, tôi ngủ một giấc say sưa trong ký túc xá.
Sau sự mệt mỏi là cảm giác kiệt sức bao trùm.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy những tiếng xì xào của các bạn cùng phòng.
“Lục Khả xin nghỉ, nghe nói bà cô ấy đã qua đời.”
“Ôi? Sao lại thế? Không phải đã cải thiện rồi sao?”
“Haizz, có lẽ là hồi quang phản chiếu.”
Tôi trở mình, nhìn lên trần nhà trắng.
Điện thoại reo lên vài tiếng.
Tôi cầm điện thoại lên xem.
[Chị Như Ý! Cứu tôi với! Tôi đã làm mất tượng gốm, ông nội nói sẽ giết tôi!]
[Chị Như Ý! Đừng ngủ nữa! Dậy đi!]
[Cứu tôi với!]
Ôi, cậu ta ồn ào quá.
#Ngoại truyện
Tôi là Hà Sinh. Kể từ khi trốn khỏi Hạnh Thành, tôi đã đến Phượng Thành.
Thê tử của tôi ở đây.
Tôi phải tìm cô ấy, và còn phải tìm cho cô ấy một thân thể tốt.
Đây là người thứ năm tôi nhập vào, nhưng hắn xui xẻo, vừa ra ngoài đã gặp tai nạn xe cộ, bị thương tật.
Vào đêm khuya, khi tôi thoát ra khỏi xương sống của hắn, đang tìm kiếm người để nhập vào tiếp theo thì một người từ phía sau gọi tôi: “Người là sứ giả Âm Tào phải không?”
Tôi quay lại nhìn.
Là một bà lão tóc bạc.
Bà không sợ hình dáng xương cốt của tôi, chỉ mở to mắt nhìn tôi.
“Người đến để đưa tôi đi sao?”
Tôi không nói gì, bà lại đưa tay chạm vào xương ngón tay của tôi.
“Cuối cùng người cũng đến, tôi mệt lắm rồi.”
“Nhưng người có thể đợi vài ngày nữa rồi hãy đưa tôi đi, cháu gái tôi sẽ đến bệnh viện thăm tôi vào ngày mai, tôi muốn gặp con bé lần cuối.”
Tôi nhìn bà.
Có vẻ như bà đã không còn khả năng cử động nữa.
Tôi nghĩ đến thê tử của tôi.
Cô ấy cũng đã như vậy khi chết, vẫn lầm bầm gọi tên tôi.
Tôi bước đến bên bà.
“Tôi có thể làm cho bà đứng dậy trở lại, có thể để bà ở bên cháu gái vài ngày.”
“Nhưng khi thời gian hết, bà có thể sẽ không còn cơ hội.”
Tôi hỏi bà: “Bà có đồng ý không?”
Bà lão mỉm cười với tôi: “Tôi đồng ý.”
Ngay sau đó, trong phòng bệnh, ánh sáng trắng mờ ảo từ từ phát ra.
-HẾT-