Như Ý Phục Yêu Truyện: Đương Khang - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-09 04:18:24
11.
Chúng chui qua hang núi, lập tức thấy ngôi miếu Tàng Khang tọa lạc lưng chừng sườn núi.
dẫn theo Giang Thiếu Thiên tiến thẳng đến cổng miếu.
Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, tường đổ vách nát, cảnh tượng hoang tàn tiêu điều.
Bên trong thì mạng nhện giăng kín, điện thờ đổ sập, lư hương cũng lật nghiêng.
Chỉ tượng Thần Thú Tàng Khang bàn thờ vẫn sạch sẽ vướng chút bụi, lạc lõng giữa khung cảnh hoang vu xung quanh.
với Giang Thiếu Thiên: “Cậu chờ ở đây, gặp một chuyến.”
ném balo cho nhấc chân bước miếu.
Ngay khi bước , cánh cửa miếu cũ kỹ lưng bất ngờ rầm một tiếng khép chặt .
Giang Thiếu Thiên hoảng hốt, lập tức đập cửa gọi lớn: “Chị Như Ý! Chị Như Ý! Chị chứ?”
trấn tĩnh , trầm giọng đáp: “Không !”
Lời còn dứt, đầu bỗng “ong” lên một tiếng, cả mất kiểm soát, ngã phịch xuống đất.
Quả nhiên, miếu Tàng Khang điều quái lạ!
thầm niệm chú thanh tâm, vịn bàn cố dậy.
Ngẩng đầu tượng Tàng Khang một cái, ngã gục xuống.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, bẹp mặt đất, lờ mờ thấy tấm vải đỏ phai màu đong đưa trong gió... mất tri giác.
“Vân Như Ý, Vân Như Ý…”
Ai… ai đang gọi ?
mơ màng mở mắt , phát hiện đang ở giữa một trắng xóa.
Phía là một đài sen đang lơ lửng, đó một vị nam Bồ Tát mặt mày hiền hòa.
cảnh giác ông , âm thầm lùi vài bước.
“Vân Như Ý, ngươi đến đây là do định mệnh an bài, giữa và ngươi duyên. Có điều ước gì ? Ta thể giúp ngươi thực hiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhu-y-phuc-yeu-truyen-duong-khang/chuong-10.html.]
ông , nhịn bật lạnh, đóng giả cũng dáng lắm đấy: “Điều , ngươi cho nổi .”
Hắn cũng giận, chỉ lặng lẽ : “Ngươi thiên hạ thái bình, yêu tà diệt? Hay là… trượng phu của ngươi, Long Vương Minh Uyên, về bên cạnh?”
giật bắn, thể tin nổi mà ngẩng đầu : “Sao ngươi …”
kịp ngậm miệng , nhưng dường như thấu lòng .
“Vân Như Ý, hiểu ngươi. Hơn ba trăm năm , Long Vương Minh Uyên chọn ngươi, dạy ngươi pháp thuật, dẫn ngươi bước con đường hàng yêu. Hắn là phu quân ngươi, cũng là sư phụ của ngươi.”
“Về , vì trừ tà cứu thế mà ma khí xâm nhập. Thập đại linh môn đành phong ấn chân núi Đông Sơn, mới đổi lấy sự thái bình tạm thời. Vân Như Ý, ngươi cứu ? Hai xa cách hàng trăm năm, chẳng lẽ trong lòng ngươi oán trách gì ?”
Hắn cúi mắt , ánh mắt ngập tràn bi thương và từ bi.
trầm mặc thẳng mắt , vài giây bật khinh miệt: “Ngươi là thứ gì chứ?”
“Chuyện giữa và Minh Uyên, còn tới lượt ngươi phán xét.”
“Nói nhiều như thế, đến cả chân cũng dám hiện, thật sự xem rốt cuộc ngươi là thứ yêu nghiệt nào!”
Nói xong, lùi mạnh một bước, hai tay chắp , lòng bàn tay lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ.
Một chiếc gương hiện trong tay , phát kim quang chói mắt.
“Gương Phục Yêu!?”
Giọng của Tàng Khang còn vẻ đạo mạo giả tạo như , mà lộ sự hốt hoảng thực sự.
phóng chiếc gương thẳng về phía , vội nhào tránh, lăn khỏi đài sen.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
ánh sáng từ gương Phục Yêu vẫn kịp chiếu thẳng .
Tàng Khang hét lên một tiếng thê lương, hình bắt đầu biến dạng.
Khi rơi xuống đất nữa, biến thành một con quái vật hình dạng như lợn, dài hai mét, cao hơn một mét.
Toàn màu xanh, hai tai lớn rũ xuống, bốn chiếc răng nanh dài trắng như ngà voi lộ ngoài miệng.
Tàng Khang ngửa đầu gào rú, đầu bỏ chạy.
Khi thể va ranh giới hư vô, cảnh vật xung quanh bắt đầu sụp đổ, tiêu tán.
Một luồng ánh sáng trắng chói lòa lóe lên, theo phản xạ nhắm mắt .