Nhưng Anh Yêu Em, Chuyện Đó Sẽ Không Thay Đổi - Chương 6 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:22:22
Có vài suy đoán thoáng qua trong đầu, nhanh đến mức nắm bắt .
Suy nghĩ mãi , quyết định dậy tìm Tạ Chi Lễ, định hỏi rõ ràng.
Rồi phát hiện cửa khóa.
: “?” Anh nhốt ?
Lúc mới để ý thấy bàn bên giường một phần cơm sáng còn nóng.
sốt ruột hỏi cho rõ chuyện, thèm ăn sáng, bắt đầu lục lọi phòng tìm chìa khóa để ngoài.
Cuối cùng trong ngăn kéo tìm thấy một chiếc hộp khóa.
Ổ khóa đặt mật mã.
thử nhập những mật mã thường dùng đây.
mật mã.
Nhập ngày sinh của .
mật mã.
tin, bỗng nhiên thử nhập ngày sinh của .
... mật mã.
Cố gắng hơn, lượt thử hết các ngày quan trọng với .
“Cạch” một tiếng, khóa mở .
Mật mã là 0918.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
choáng váng, đó là ngày xuyên sách đến, đầu gặp .
Bên trong là một cuốn nhật ký.
Dù xem trộm nhật ký khác đúng, nhưng vốn chẳng đạo đức gì.
Nên mở chút áy náy.
18 tháng 9 năm 1983
Có bất ngờ tìm đến, cô gì?
20 tháng 9 năm 1983
Cô cứ bám riết lấy , đẩy cũng , thật phiền phức.
21 tháng 9 năm 1983
Cô dám bỏ thuốc , thật đáng ghét... môi mềm quá.
25 tháng 9 năm 1983
Ha, sai bảo bê rót nước, là hầu của cô ?
đồng ý, cô thèm để ý .
...Cuối cùng mua quần áo mới cho cô , nấu ba món mặn một món canh, cuối cùng cũng cô vui.
Cô cong mắt , hôn .
Hừ, chỉ vì yêu thôi ?
7 tháng 10 năm 1983
Quá đáng quá .
Cô còn bắt gọi cô là “bé cưng”.
Thôi ... vì cô quá yêu , chiều cô chút.
27 tháng 10 năm 1983
Bé cưng, cũng yêu em.
...
Sau đó nhật ký ngừng lâu, đến tận hai năm .
9 tháng 12 năm 1985
Cô rời , còn trải qua hết một năm cùng .
Cô việc yêu chỉ là lừa dối, ghét ... quá nghèo.
Ừ, xứng với cô .
9 tháng 12 năm 1986
ghét cô .
9 tháng 6 năm 1989
Tại cô điện thoại ?
Giờ tiền , cô vẫn ?
Cô sống ... tìm đàn ông khác ?
10 tháng 7 năm 1989
tìm thấy cô .
ghét cô , ghét c.h.ế.t , ghét c.h.ế.t .
11 tháng 8 năm 1989
Ghét cô bỏ rơi , ghét cô lừa dối , ghét cô thương tiếc.
...
Ghét cô yêu .
1 tháng 1 năm 1990
tìm thấy cô .
16.
Đọc dòng chữ cuối cùng, tay run đến mức cuốn nhật ký rơi xuống đất.
Nội dung nhật ký gây cho cú sốc quá lớn, ngây , chằm chằm cuốn sổ đất.
Tạ Chi Lễ... yêu ?
Tạ Chi Lễ vẫn luôn yêu ?
Tim đập nhanh hơn.
bắt đầu nghĩ hành động của mấy ngày qua.
Anh tìm đến cửa nhà là vì sợ để khác ngủ .
Anh hỏi sống thế nào, là vì lo lắng .
Anh tối qua tức giận vì say, suýt nữa hôn Hạ Vũ.
Càng nghĩ càng thấy sợ.
Ngày đó nghĩ thật sự ghét , nên bỏ chạy nhanh, vội vàng đến mức nhiều chuyện vẫn rõ.
Còn gì?
Nói nghèo, chê thô lỗ, bỏ .
Anh đưa cho điện thoại, đầu liền ném thẻ SIM.
Năm năm hiểu lầm cuối cùng hóa giải, cảm thấy cả bầu trời như đang sập xuống...
Tưởng rằng quên từ lâu, giờ sự thật, tim thể kiềm chế mà đập mạnh trở .
sốt ruột rõ với , dù giận .
Tạ Chi Lễ giận suốt năm năm, mà dỗ ?
bắt chéo chân sàn, suy nghĩ cả buổi, chút tự ti bỏ cuộc.
Chỉ bằng lời chắc chắn , vẫn là dùng cách cũ .
17.
Trong cuốn nhật ký rơi một chiếc chìa khóa, thử ổ khóa cửa thì mở ngay.
Tạ Chi Lễ giấu chìa khóa trong nhật ký?
Chưa kịp nghĩ nhiều, nhanh chân bếp, nguyên liệu trong tủ lạnh đều tươi, dụng cụ cũng đầy đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhung-anh-yeu-em-chuyen-do-se-khong-thay-doi/chuong-6-hoan.html.]
Bước đầu tiên dỗ : Nấu một bữa cơm cho .
Tay khéo như , món ăn dù ngon nhưng hương vị chỉ tạm .
Khi nấu xong một mâm cơm, mất tích cả ngày cuối cùng cũng trở về.
ngoan ngoãn bên bàn, cong mắt : “Anh về , thử ăn món em nấu nhé.”
Gương mặt bình tĩnh của Tạ Chi Lễ hiện lên chút nghi hoặc.
Anh bước đến bàn, mâm cơm đang tủm tỉm, nhíu mày:
“Đầu độc trong đồ ăn ?”
Giọng mệt mỏi: “Em ghét đến thế ?”
“Em đầu độc! Nếu tin em ăn cho xem.”
vội thử từng món, chứng minh cho thấy.
Anh vẫn nhăn mày: “Vậy tại ... nấu cho ăn?”
“Vì đang dỗ mà.”
“Dỗ ?”
“Ừm ừm.”
Trước đây giận thì sẽ nấu một mâm cơm dỗ , giờ đến lượt .
đầy hy vọng , mong sẽ hỏi thêm.
Tạ Chi Lễ nghĩ gì, gì nữa, lặng lẽ xuống ăn.
lúc qua 15 phút, ăn gần một nửa.
chống cằm, bất chợt gọi :
“Tạ Chi Lễ, em thật sự đầu độc.”
Anh ngẩng đầu : “Ừ, —”
“ em bỏ thuốc .”
“—Hả, gì cơ?”
từ từ sát bên , tay chạm cổ , nữa:
“Bỏ thuốc đồ ăn.”
“Tính thời gian , bây giờ tác dụng .”
Mặt hồ yên lặng cuối cùng cũng gợn sóng, tin :
“Vân Thiều!”
Bất chấp giọng cảnh cáo của , mạnh dạn ôm lấy cổ :
“ em cũng ăn cùng mà, A Lễ.”
Nghe tên gọi đó, tai đỏ bừng, chằm chằm.
“Em đang gì ?”
lên đùi , vòng tay ôm, cọ cọ mặt .
“Biết, em đang dỗ .”
“Em cuốn nhật ký đó , chúng lành ? Thật em cũng yêu .”
Không ngoài dự đoán, mỉa cúi đầu: “Lần lừa ?”
Quả nhiên, đối phó tình huống thế chỉ dùng lời mà cứng rắn hơn.
Tay từ từ hạ xuống.
“Em giúp , ?”
Anh im lặng một lúc, đôi mắt đen sâu thẳm .
Cảm giác như thú dữ dòm ngó xuất hiện, rụt cổ, chần chừ:
“...Nếu , em thuốc giải.”
Ngay giây , bàn tay Tạ Chi Lễ ôm chặt eo , hôn xuống.
Một tay còn giữ gáy , như thể kiểm soát.
nhắm mắt đáp .
Trước lúc ý thức mờ dần, :
“Bé cưng, sẽ để em nữa.”
18.
Lần nữa tỉnh dậy là chiều tối hôm .
giường, nước mắt hối hận rơi xuống, cuối cùng hiểu thế nào là tự khổ .
Người bên cạnh vẫn ôm chặt eo .
kìm đá : “Tạ Chi Lễ, thô lỗ thế!”
Anh tỉnh giấc, giọng còn khàn khàn đầy mãn nguyện, hỏi : “Ghét thô lỗ ?”
nghẹn lời, sợ bới chuyện cũ, vội chui đầu chăn: “Không, thế .”
...
Sau khi lành, Tạ Chi Lễ bắt đầu chuẩn chuyển bộ tài sản sang tên .
Khi nhận điều gì đó , hợp đồng soạn xong.
vội ngăn , ngạc nhiên nghi hoặc: “Anh đang gì ?”
Anh trả lời một cách hiển nhiên: “Lẽ đưa cho em.”
“Hả?” cố hiểu: “Tại đưa hết cho em?”
Anh cúi mặt: “Em đột nhiên lành, chẳng vì giàu ?”
“Bé cưng, giờ nhiều tiền, sẽ để em rời xa .”
tối sầm mặt: “Em là vì yêu mà!”
“Sao đây tìm lành?”
“Em... em tưởng ghét em, yêu Vân Thược .”
Tạ Chi Lễ mỉa: “Anh ghét em khi nào?”
“Lúc đầu , đầu em bỏ thuốc cho , ghét em, đó em còn sai bê rót nước...”
Anh im lặng lâu hỏi: “Vậy em nghĩ thích Vân Thược?”
Khó giải thích thật.
buồn rầu : “Vì cô là nữ chính yêu thích, còn là nam chính, định sẵn sẽ yêu cô .”
Tạ Chi Lễ thấy buồn : “Chỉ vì ?”
“Anh đừng xem thường, thế giới là một cuốn sách, em xuyên đến từ một thế giới khác.”
“Cốt truyện khó đổi lắm, thật đấy! Em xem truyện xuyên đều !”
Tạ Chi Lễ tin , cúi đầu nhẹ nhàng véo má , bầu má mới chăm sóc :
“Vân Thiệu, ghét em sai bảo, cũng thấy phiền.”
“Anh cốt truyện đổi , nhưng yêu em, chuyện đó sẽ đổi.”
...
Sau đó Tạ Chi Lễ hỏi trong thế giới cũ thế nào, .
lắc đầu: “Bố em mất khi em còn nhỏ, còn gì để níu giữ.”
Lúc đó một vật lộn lớn lên, trở nên ích kỷ, gặp nguy hiểm thì chạy tiên.
Chỉ một ám ảnh duy nhất là sống sót.
Tạ Chi Lễ xong, dịu dàng hôn lên mắt .
Chúng ôm , như những con thú nhỏ tìm ấm từ đối phương.
“Không , Thiều Thiều, giờ chúng cũng nhà .”
Từ đây về , năm năm tháng tháng, đều nhà.
(Hoàn văn)