Những Năm Tháng Đi Làm Dưỡng Đồng Tức - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:21:55
6.
Trương Sơn đặc biệt xa, ỷ việc tuổi lớn hơn bọn , cơ thể khỏe mạnh hơn bọn , đây luôn bắt bọn nộp phí bảo hộ.
Khi trong thôn còn sống , mỗi nhà ít nhất cũng cơm ăn, bọn trẻ con bọn mặc kệ là cắt cỏ cho heo lên núi vác củi, gặp Trương Sơn đều chia cho một ít.
Bọn đánh cũng , đến nhà tố cáo, phụ mẫu cũng thèm để ý.
Đến cuối cùng, tất cả bọn trẻ đều sợ ghét .
Mấy đứa con gái còn thảm hơn, con gái lớn lên một chút, Trương Sơn thường những câu lưu manh để trêu chọc.
Trước đây luôn ở cùng Hổ Nựu, phụ mẫu vẫn còn, cũng dám quá đáng, bây giờ...
Ta nhanh chóng tìm thất tinh thảo.
Mỗi bước mỗi xa
Ta chạy thật nhanh, chỗ đầm lầy đó, ít nhất cũng hơn một canh giờ mới tới nơi.
Trương Sơn vẫn ở phía : “Muội , cùng ca ca lăn lộn trong bụi cỏ ?”
Trong lòng chán ghét chịu nổi, nắm chặt d.a.o trong tay.
“Ê, ngươi ?”
“Vác củi ở đây là !”
“Hứa Âm! Ngươi má nó ?”
Ta xa, vẫn bám theo .
Ta chạy thật nhanh.
Hắn chạy còn nhanh hơn , một tay nắm lấy cổ áo , mắng: “Ngươi điên ! Trong núi hổ! Nó sẽ ăn thịt ngươi!”
“Buông !”
Ta đẩy một cái thật mạnh, vững, ngã bụi cỏ bên cạnh, vội vàng chạy .
7.
Đợi chạy thật xa, đầu , thấy ai cả, thở phào nhẹ nhõm.
Sắc trời dần tối hơn, trong lòng sốt ruột, càng nhanh hơn.
Cuối cùng khi trời tối, đến chỗ đầm lầy.
Đầm lầy ở phía khuất nắng của ngọn núi, lúc trong ánh chiều tà yên tĩnh thanh bình, đủ loại hoa dại nở rộ, còn bướm bay lượn, thật đẽ.
Nhìn thấy một cảnh , lòng đang bồn chồn lo lắng, nháy mắt bình yên.
Mùa hè năm ngoái, phụ dẫn và mẫu đến đây, lúc đó công việc đồng áng gần xong, bọn họ đào chút thảo dược, nhưng khổ nỗi đầm lầy nguy hiểm, chỉ thể từ bỏ.
Ta hít sâu một , cẩn thận dọc theo mép, buộc dây cây, thắt bên hông của , nhưng đá ven đầm lầy trơn, căn bản thể nào bám .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhung-nam-thang-di-lam-duong-dong-tuc/chuong-3.html.]
Bên cạnh là sườn núi dốc .
Ta đến cách bờ một chút, thấy trong lớp đất ẩm ướt lộ một chút xương màu đen.
Cảm giác lạnh toát sống lưng.
Ta , nhưng đây thể là cơ hội duy nhất bán .
Đang do dự quyết, thì Trương Sơn đúng là âm hồn bất tán xuất hiện.
“Hứa Âm! Ngươi !”
Ta liếc một cái, bước qua xương .
Không sa lầy thêm.
Thất tinh thảo ở cách một .
Ta thở phào, thì một chân trượt , cả kiểm soát rơi xuống.
Ta sống c.h.ế.t nắm chặt dây thừng, nhưng vẫn thảm hại, bám đầy bùn.
8.
Trương Sơn ở bên kéo dây.
Cuối cùng sa lầy.
Hắn gấp gáp : “Ngươi theo về! Ngươi đến chỗ quái quỷ gì?”
“Ta lấy thất tinh thảo để bán lấy tiền.”
“Mạng ngươi cũng còn !” Hắn : “Nhà lương thực, ngươi gả cho , sẽ c.h.ế.t đói!”
Nhà nuôi nổi một , nhưng nuôi nổi ba miệng ăn còn trong nhà .
Ta cũng thể bán thanh lâu, nhưng tổ mẫu già, mới sáu tuổi, chút lương thực đó chỉ đủ để bọn họ dùng tiết kiệm nửa năm.
Ta chỉ thể bám Chu gia, đây thể là cơ hội duy nhất.
Ta lắc đầu.
Phải tiến về phía .
Dây đủ dài, chỉ thể cởi áo , chuẩn buộc dây.
Trương Sơn vật lộn qua, với : “Ta kéo ngươi.”
Ta liếc một cái, trừng mắt : “Cái áo rách , kéo một cái là hỏng, ngươi còn dùng nó cứu mạng?”
Ta cảm kích một cái, giữ c.h.ặ.t t.a.y , dùng áo rách quấn quanh cổ tay của cả hai, với tốc độ nhanh nhất bước bùn lầy, lấy thất tinh thảo.
Đến đây mới thật sự hiểu, ngay cả khi dây thừng đủ dài cũng cách nào!