Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 23: Cực âm cực sát
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:19:04
Gần mười hai giờ đêm, mới tiễn Đổng San San về ký túc xá. Trễ nữa thì cổng sẽ đóng, cô .
Tới lầu, buông tay cô , :
“Cậu lên .”
Cô gật đầu hỏi:
“Tuần còn đến ?”
thầm nghĩ: Tuần ư? Nếu đêm nay còn sống thì chuyện tiếp nhé… nhất định sẽ bảo vệ .
trả lời cho thỏa đáng, nghĩ một lát, đành gượng:
“Có chứ, đến. Tuần đến ăn chực đây.”
Cô liền mừng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng vì lạnh vì ngại mà đỏ bừng bừng.
Đổng San San bước , nhưng bao xa .
Cô tháo chiếc khăn len quàng cổ, quàng sang cổ , dịu dàng :
“Trời lạnh , chút nữa xe về nhớ cẩn thận. Về đến nơi nhớ nhắn cho tớ một cái nhé.”
Nói xong, cô chạy vụt lên lầu, bóng dáng nho nhỏ dần khuất trong bóng đêm.
ngây tại chỗ.
là mùa đông ở Đông Bắc ban đêm lạnh thấu xương,
trái tim lúc ấm áp lạ thường.
Ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ còn vương khăn, càng thêm vững lòng với quyết tâm của :
“ nhất định sẽ bảo vệ !”
, bước về phía tòa nhà. Vì hôm qua mới xảy tai nạn, nên hôm nay công trình vẫn ai việc.
Sau đó mò bảy lá bùa trong túi áo lông vũ, chia thành ba loại nhét ba túi riêng biệt. Tiếp đến lấy hai chiếc lá liễu ngâm rượu từ hôm cùng một cuộn băng keo hai mặt dùng để dán tranh. dán một chiếc lá liễu lên trán, còn chiếc còn thì dùng để lau mắt. Mà thật, dùng lá khô nước đúng là chán thật đấy, chạm vỡ vụn, còn rơi cả vụn mắt nữa.
Mọi thứ chuẩn xong xuôi, cố vẻ ngầu lòi tiến đến lầu tòa nhà cũ.
Ngẩng đầu lên, nữ quỷ áo vàng hôm qua quả nhiên vẫn đang trong khung cửa sổ tầng bảy.
Có lẽ là thấy , vì nó đang chằm chằm trừng mắt xuống đây.
Má nó, ông đây sợ mày!
châm một điếu thuốc để lấy can đảm. Lúc còn rõ mồn một tiếng tim đập:
Thình thịch — thình thịch —
Tay cầm chặt lấy một tấm “Đinh Ất Cự Khanh hộ thể phù”, hít một thuốc thật sâu, chui qua cửa sổ tầng một vốn vỡ, lẻn bên trong tòa nhà.
Má ơi, tối như hũ nút, đúng kiểu phiên bản đời thực của Silent Hill, tầm gần như bằng .
Nói thật với các vị độc giả, các bạn sợ điều gì nhất? Tất nhiên, nếu bạn trả lời là “sợ vợ nhất” thì miễn.
Còn á? sợ bóng tối nhất.
tin nhiều cũng giống . Bởi vì trong bóng tối, thứ gì vô hình đang tồn tại, thứ đáng sợ nhất là ma quỷ, mà chính là trí tưởng tượng của chính .
cũng , cực kỳ giỏi tự dọa bản .
Có lẽ là do xem quá nhiều mấy phim kinh dị rác rưởi, giờ đây căng thẳng , chỉ sợ nữ quỷ từ nhảy xổ lưng dọa một phát.
Nói thật, cảm giác còn kích thích hơn gấp bội mấy ngôi nhà ma ngoài hội chợ, vì lúc chắc chắn một con quỷ thật sự đang chờ phía .
Điều khiến ngạc nhiên là, nó hề hiện dọa, suốt dọc đường lên, ngoại trừ giẫm mảnh kính vỡ cầu thang giật , thì chuyện gì lạ.
Lên tới tầng năm, bắt đầu cảm thấy một luồng khí áp lực đè nặng.
Càng lên cao, cảm giác càng rõ rệt.
Nhiều năm , mạng lan truyền một tấm ảnh chế nổi tiếng. Trong ảnh dòng chữ:
“ cảm thấy bộ con sắp sụp đổ .”
Đó chính là tâm trạng khi .
cố kìm nén cơn run, dằn cảm giác đầu bỏ chạy, leo lên tầng bảy.
Dưới ánh sáng lờ mờ từ màn hình điện thoại, bước đến căn phòng thứ hai từ bên trái.
Hít sâu một , đẩy cửa thật mạnh!
Lập tức một luồng sát khí tạt thẳng mặt!
Chính xác — là sát khí!
May mà chuẩn từ , vội giơ tay hét lớn:
“Cấp cấp như luật lệnh!”
Tấm “Đinh Ất Cự Khanh hộ thể phù” trong tay phát ánh sáng lục nhạt, lập tức xé toạc luồng sát khí đôi, để nó lướt qua hai bên .
Má ơi, suýt nữa thì đời!
nổi hết da gà da vịt khắp .
Quay sang nữ quỷ đó, mới thê thảm phát hiện :
Nó… thật còn tay gì cả.
Luồng sát khí nãy chỉ là tự tỏa từ cơ thể.
Còn bản nó thì vẫn bên cửa sổ, mặt ngoài, chẳng thèm liếc lấy một cái, như thể chẳng đáng một xu.
Mặc dù cũng kỳ vọng gì việc nó coi trọng, nhưng mà rằng —
Ngay cả chó già cũng vài cái răng.
đến là để chuyện nghiêm túc, mà nó coi như khí, thèm đầu lấy một cái ?
Má mày, nghĩ thầm trong bụng:
“Coi thường ông thì đừng trách ông chơi bài độc.”
nhanh chóng rút một tấm “Giáp Ngọ Ngọc Khanh phá sát phù” từ túi áo, cầm chặt trong tay.
Hê hê hê…
Sư phụ — Cửu Thúc — từng , cho dù là loại quỷ hung ác đến , chỉ cần dán tấm bùa lên “quỷ môn” (tức trán), thì nhất định sẽ uy lực của Lục Giáp Dương Thần đánh cho hồn phi phách tán.
Tay rút lá bùa , đột nhiên cô cất tiếng, nhưng vẫn hề .
rõ ràng giọng :
“Cậu... thấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-23-cuc-am-cuc-sat.html.]
Giọng thật khá dễ , nhưng khiến — kẻ mới bình tĩnh một chút — nổi hết cả da gà nữa.
Cô chuyện, nghĩa là vẫn còn ý thức. Như vẫn còn cơ hội thương lượng. Vậy giờ nên gì?
Đáp án A: Trả lời cô , chuyện và khuyên nên sớm đầu thai.
Đáp án B: Giả vờ thấy, giả đường, cửa sổ hóng gió thừa dịp cô đề phòng, tay tiêu diệt.
Đáp án C: Dẹp, bỏ chạy mới là thượng sách!
Ba đáp án lướt nhanh trong đầu như đèn LED chạy chữ. loại ngay phương án C — tới nước , còn nghĩ tới chuyện chạy trốn?
Sau đó cũng loại luôn phương án B — ai mà tin nổi giữa nửa đêm nửa hôm, thằng rảnh nào leo lên tầng 7 một tòa nhà ma để... ngắm cảnh?
Chỉ còn phương án A.
Mẹ nó, cứ thử chuyện xem . Biết còn cách hòa bình để giải quyết. Dù thì đánh cũng chắc chắn cửa thắng. rõ ràng vẫn chỉ là tay mơ, chân còn đang run cầm cập đây .
Mẹ kiếp, là đàn ông thì thể để một con quỷ dọa sấp mặt !
Cho dù c.h.ế.t tan xác, cũng kéo nữ quỷ xuống địa ngục theo!
lấy hết can đảm, mở miệng :
“Ừ... thấy cô.”
Cô từ từ đầu , một luồng oán khí lập tức ập thẳng mặt .
Ở đây xin phép giải thích với các độc giả một chút về cái gọi là “oán khí”.
Có khi nào bạn từng đang ngủ ngon, bỗng lạnh toát , một cảm giác lạnh lẽo khó tả đến mức bạn rùng bất an? tin nhiều từng trải qua .
Còn cảm giác lúc đó của á? Nó còn đáng sợ gấp bội cái lạnh vô hình !
Cô đầu chậm rãi. Ánh đèn đường từ khuôn viên trường chiếu lờ mờ qua ô cửa sổ, loáng thoáng thấy khuôn mặt .
Nhìn chung cũng là một cô gái khá xinh, chỉ điều da trắng bệch đến mức ghê .
Mà nhắc đến mới nhớ, hình như con quỷ nào cũng đều miêu tả da trắng bệch, nhưng đúng là như thật.
Cô lạnh lùng — thằng nhóc tóc nhuộm xanh lè, giọng hề biểu cảm:
“Cuối cùng... cũng tìm một thể chuyện với .”
Quỷ mà cũng chuyện cần mở miệng á?!
Mẹ nó, đầu trong đời tận mắt chứng kiến đấy. câu xong, rợn cả sống lưng, đừng là tìm thế nhá??
nghĩ bụng:
“Dù cũng bắt chuyện , thì cứ chuyện xem ...”
Sau đó cẩn thận lên tiếng:
“... ai cũng thể chuyện với cô như . Cô là... còn tâm nguyện gì thành ?”
Ở đây cũng xin rõ: câu ngẫu hứng, mà là vì trong một cuốn cổ thư từng , nhắc tới trường hợp tương tự — kiểu như nguồn gốc hình thành những loại oan hồn thế .
Truyện kể rằng: Ngày xưa một địa chủ ác bá, chuyên ức h.i.ế.p dân nghèo, chuyện ác ghê tay. Có , ông phạm tội đáng c.h.é.m đầu, nhưng vì đó là thời kỳ đen tối, ông dùng tiền mua chuộc quan huyện, ép một trong nhà thế mạng cho . Người đó chịu nỗi oan khuất vô cùng to lớn, sắp xử trảm dù vô tội. Đến ngày hành hình, gã địa chủ còn đích tới pháp trường xem c.h.é.m đầu. Người uất hận gào to khi chết: “Sau khi chết, nhất định sẽ hóa thành ác quỷ, cắn nát cổ ông!!” Cả nhà họ địa chủ xong thì kinh hãi xanh mặt, chỉ tên địa chủ vẫn bình thản ung dung. Hắn thẳng đang quỳ chờ chém, lạnh : “Nếu khi c.h.é.m mà cái đầu của mày thể bay lên, cắn cây cờ bên cạnh, thì tao mới tin lời mày .”
Người trừng mắt tên địa chủ, khi giờ hành quyết điểm, đao phủ vung d.a.o c.h.é.m xuống — chuyện kỳ lạ kinh hoàng xảy : cái đầu của khi lìa khỏi cổ liền bay lên, há miệng cắn chặt lấy cây cột cờ bên cạnh, mặt thậm chí còn hiện một nụ kỳ quái. Cả nhà tên địa chủ sợ đến tái mặt, ngờ cái đầu thật sự thể bay lên cắn trúng cột cờ. Họ bắt đầu lo rằng sẽ về báo thù. tên địa chủ phá lên : “Đừng lo, gã . Vì lúc chết, trong đầu gã căn bản nghĩ đến việc báo thù, mà chỉ tập trung việc để cái đầu bay lên cắn cột cờ. Giờ cắn , nguyện vọng thành, hồn phách cũng yên mà .” Nói xong, địa chủ thản nhiên lưng về nhà. Quả nhiên, đó chuyện gì xảy thật.
Phải rằng tên địa chủ trong truyện quả thật đầu óc, nắm đúng trọng điểm của cái gọi là “nguyện vọng cuối đời”.
Người lúc c.h.ế.t chỉ nghĩ đến việc cắn cột cờ, chứ nghĩ đến việc trả thù.
Cho nên hồn phách còn vướng bận.
Câu chuyện đó chính là lý do mới hỏi nữ quỷ xem tâm nguyện gì thành .
Nếu giúp cô thực hiện điều đó, cô sẽ tự nguyện lên đường, rời khỏi dương gian.
Nữ quỷ , ánh mắt khiến từng tế bào nổi hết cả gai ốc.
Sau đó, cô hề cử động môi, nhưng giọng vẫn vang lên rõ ràng trong đầu :
“Trước tiên... cho , vì thấy ?”
Mẹ nó, cẩn thận thật.
đành trả lời một cách do dự:
“... thật là một thầy âm dương, nên mới thấy cô.”
Cũng hẳn là dối, sư phụ là thầy âm dương, là đồ của ông , nên tự nhận cũng quá đà.
Ở vùng Đông Bắc, nghề “thầy âm dương” từ lâu đời. Dù dính líu đến tín ngưỡng dân gian, nhưng hầu như ai cũng từng qua.
Cô vẻ cũng từng đến danh từ khi còn sống.
Nghe xong, gương mặt trắng bệch thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lẽ là vì khó mà liên tưởng một thằng nhóc tóc xanh lè như thể gắn liền với một nghề nghiệp huyền bí như .
Cô hỏi:
“Thầy âm dương, tên là gì?”
Nhìn kiểu hỏi chuyện , bỗng cảm giác: Cô ả chắc lúc sống là kiểu giỏi bắt chuyện.
Vì hai câu đầu tiên đều là kiểu:
“Bạn nghề gì thế?”
“Bạn tên gì?”
Hệt như gặp bé gái 14–15 tuổi QQ, mới add hỏi thông tin cá nhân như công an tra hộ khẩu.
điều, lúc còn quá sợ hãi nữa.
dần nhận — cũng chẳng gì kinh khủng lắm. Đến nước , cũng chỉ là một “cô gái đặc biệt” thôi.
Phải rằng, đây lên đại học, net còn nhiều hơn buổi lên lớp, đối phó với mấy kiểu con gái kiểu , vốn đầy đủ kinh nghiệm thực chiến.
vẫn cẩn thận giữ một chút phòng .
Bởi vì ngày xưa ông bà từng dặn kỹ:
“Nếu ngày chạm mặt ma quỷ, tuyệt đối tên thật. Nếu , khả năng sẽ quỷ câu hồn.”
Nghĩ tới nghĩ lui, đảo tròng mắt một vòng, ý tưởng lóe lên.
bèn với con ma nữ đó:
“ họ Tần, tên là Ái Đức.”
Thật vốn định bảo tên là Bào Kim Long, nhưng nghĩ thấy thế quá thiếu nghĩa khí, nên đành tùy tiện bịa một cái tên “Tần Ái Đức”.
Hiển nhiên, nữ quỷ đầu óc lắm, chẳng ẩn ý quỷ quái trong cái tên .
Cô u ám :
“Tần Ái Đức, câu chuyện của ?”