Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NIỆM NIỆM TƯƠNG BÌNH - 12

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:13:44

19.

Nghe , Trần Bình thêm gì nữa. Hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng từng chút một. Dần dần, đến mệt lả ngủ . vẫn dừng tay, cứ thế ôm lấy , yên đến tận hừng đông.

Đến giờ Thìn, mới nhẹ nhàng lay tỉnh dậy. Không một lời, chỉ cẩn thận giúp mang giày, buộc áo choàng nắm lấy tay dắt ngoài. Hắn đưa đến Trường Bình lâu. Đây là tòa lầu cao nhất ở thành An Dương, từ cao thể xuống khắp thành.

Ta ngạc nhiên hỏi:

"Ngày thường bận đến nỗi thời gian cùng ăn một bát hoành thánh, hôm nay rảnh rỗi đưa tới đây?"

Ta híp mắt, trêu ghẹo:

"Không chứ? Cái đầu gỗ khai sáng ? Học theo phong vị, cùng ngắm mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn, ngắm thuỷ triều lên xuống, ngắm từng làn khói bếp vờn quanh?"

"Còn gì nữa ?"

Trần Bình khẽ: “A Niệm, nàng còn thấy gì nữa?”

Ta nghiêng đầu, xuống đám đông chen chúc phía , thuận miệng đáp: "Còn nữa!"

Rồi chợt khựng , cau mày đầy nghi hoặc:

"Khoan ! Chàng đưa tới đây... là để xem đấy chứ? Đông thế thì ho?" Sao hả? Chẳng mỗi đều hai cái lỗ mũi đó ?!”

" ! Chúng chính là để !"

Hắn gật đầu chắc nịch, thuận thế ôm lấy vai , cùng dõi mắt về phía dòng đông đúc lầu.

"A Niệm, chính nàng cũng , nhiều như , chẳng lẽ còn thiếu mấy hạt giống của ?"

" còn chuyện hậu duệ—"

Hắn cắt ngang :

"Ít lời của những tên hủ nho ! Người c.h.ế.t thì đèn tắt, ai thèm quan tâm cái gì mà hậu thế đời !"

"Ta vất vả giành thiên hạ , chẳng đời đời vạn thế huy hoàng gì cả!"

"Ta chỉ bách tính của chúng cơm no áo ấm, còn bọn quan tham ức hiếp!"

"Ta nghĩ kỹ ! Dù con, vị trí cũng sẽ dành cho nào đủ tài đức, thể mang cuộc sống ấm no cho dân chúng! Không vì gì khác, chỉ để trong lòng thanh thản!"

Hắn cúi đầu, xuống đám đông bên , ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Không vẫn yêu dân như con ?"

"Chỉ cần đối với họ, thì tất cả đều là con của chúng !"

"Phụt!"

Nỗi u sầu trong tức khắc tan biến, nhịn mà bật . Chỉ một bà lão tóc bạc phơ, da nhăn nheo lầu, cố ý hỏi:

"Vậy bà cụ cũng tính ư?"

Trần Bình mặt đổi sắc:

"Cũng tính."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/niem-niem-tuong-binh/12.html.]

Ta bật , xô nhẹ một cái, mắng:

"Chàng cũng lợi dụng thật đấy!"

Hắn dang tay ôm chặt lấy , lớn:

"Vậy chúng nạp phi tần nữa, ?"

Ta bĩu môi, lầm bầm:

"Ai quản !"

Nói , kéo tới quầy hoành thánh của lão Vương phố Tây. Nhìn thành thạo lau ghế, lấy bát, đưa muỗng cho , chỉ cảm thấy từng sợi chỉ vàng thêu tay áo đ.â.m mắt, đau buốt tận tim. Ta cúi đầu ăn, nước mắt bỗng dưng rơi xuống.

Giọng nghẹn ngào:

"Trần Bình, đừng đối với như thế nữa."

"Cứ mãi như …"

"Cứ mãi như …"

Tay siết chặt lấy muỗng, cổ họng nghẹn ứ, thể thốt nên lời. Hồi lâu , bát hoành thánh nguội ngắt, vỏ bánh nhão nhoẹt, mới khẽ thì thầm:

"Chàng cứ đối với như thế … Ta sẽ mềm lòng mất."

"Ta là kẻ lòng sắt đá mà!"

"Chàng…" Nước mắt càng rơi nhiều hơn, "Chàng đổi !"

Ta càng càng thấy khó chịu, cảm xúc trong lòng thể giải tỏa. Ta bản nữa. Rõ ràng từng qua những lời cay nghiệt hơn, chịu đựng những điều đau đớn hơn. Mỗi như , đều động lòng, đều kiên cường tiến về phía .

Chỉ duy , khi thấy họ ép Trần Bình, Lòng đau đến chịu nổi. Ta nghĩ cho nhiều hơn một chút. theo cách !

Bởi vì nhớ rõ…

Ta là một nữ nhân ích kỷ, tàn nhẫn mà!

20.

Tiếng của vang lên giữa phố chợ nhộn nhịp, trở nên lạc lõng đột ngột khiến ít ngoái đầu . Bất chợt, thứ gì đó nhét miệng . Là một viên kẹo mạch nha ngọt lịm.

Ta cúi đầu theo bản năng, liền thấy một đứa bé chừng bốn, năm tuổi đang cố kiễng chân lên, vụng về lau nước mắt cho . Nó cất giọng non nớt: "Vương hậu, đừng , ăn kẹo ."

"Viên ngọt lắm."

Vị ngọt dịu dàng tan dần trong khoang miệng, mà lòng càng hoang mang hơn. Ta chằm chằm đứa bé, thấp giọng hỏi: "Vì … vì cho kẹo?"

Chúng vốn chẳng quen , vô duyên vô cớ đối xử với như ? Nó tròn mắt, như thể đây là một chuyện hiển nhiên: "Vì vương hậu với chúng mà!"

"Mẫu , nếu nhờ vương thượng giảm thuế, thường giúp đỡ thương hộ trong thành thì lẽ mẫu chẳng thể nuôi nổi con, đem con cho khác ."

"Làm báo ân."

Ta sững sờ.

Ngoài trượng phu của , hóa đời vẫn còn thật lòng nhớ đến , quan tâm đến . Giọt nước mắt nóng hổi kìm mà lăn dài.

Thấy , đứa bé lập tức đầu kêu lên: "Mẫu , lừa con! Rõ ràng vương hậu ăn kẹo mà vẫn !"

Người phụ nữ trẻ bên quầy bán đậu phụ bất đắc dĩ đáp: "Vậy con thể cho vương hậu thêm vài viên nữa ? Trẻ con ăn một viên là đủ , nhưng vương hậu là lớn, đưa cho nàng một viên tất nhiên là nàng vui !"

Nghe , đứa nhỏ rưng rưng móc viên kẹo cuối cùng từ trong túi vải nhỏ bên hông, đặt tay .

"Vương hậu, đấy nhé," nó bằng ánh mắt đầy nghiêm túc, giọng mềm nhũn, "An xong viên thì nữa ."

"Ta…"

Ta vốn định trả viên kẹo , nhưng đứa bé dường như lường điều . Vừa thấy đưa tay, nó vội vàng xoay bỏ chạy, đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt len dòng đông đúc, chẳng mấy chốc mà biến mất.

“Không chứ, cái …”

Loading...