Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NIỆM NIỆM TƯƠNG BÌNH - 22

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:13:57

"Ta sợ đánh rắn động cỏ, chỉ thể trơ mắt đồ của nàng xé nát."

"Sau tìm nhiều tú nương, bọn họ đường kim mũi chỉ váy quá đặc biệt, dù khâu cũng thể giống y hệt ban đầu."

"Đương nhiên !"

Ta kiêu hãnh ngẩng cao đầu, tự hào : "Đó là áo cưới chính tay thêu, cả đời chỉ thêu duy nhất một ."

"Vậy còn vàng bạc trang sức của thì ?"

Ta chịu bỏ qua: "Chúng hẳn thể mua chứ!"

Trần Bình gật đầu lắc đầu.

"Ý gì đây?!" Ta gào lên, "Giờ quan phát lắm tài , tiêu tiền cho lão bà c.h.ế.t mà cũng luyến tiếc ?!"

"Không ! Không như !"

"Ta chuẩn đầy đủ từ lâu, thứ mua , liền dựa theo ký ức vẽ bản thảo, nhờ thợ rèn chế tác ."

Ta nghi hoặc hỏi: "Vậy vì đưa cho ?"

"Ta chỉ là sợ…" Trần Bình nghẹn ngào, "Sợ!"

Hắn đột nhiên ngước mặt lên, nước mắt giàn giụa cách nào che giấu nỗi tuyệt vọng.

"Sợ nàng đủ thứ , sẽ thật sự cần nữa!"

"Như , dù chỉ vì tiền, nàng cũng sẽ trở về một ."

"Chàng cũng thông minh thật đấy!"

Ta mắng một câu nhưng nhịn mà mắt cũng đỏ hoe.

"Giờ gặp cũng gặp ," nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Bình, chậm rãi kéo mũi tên ngoài, "Cuối cùng cũng nên từ biệt thôi."

Trần Bình sức giằng khỏi tay . Hắn hoảng hốt cầu xin: "A Niệm, chúng thể bên cả đời mà!"

" đau lắm! Trần Bình," về phía , "Thật sự đau."

"Chàng nhẫn tâm để sống lay lắt đời như quỷ quỷ, chẳng ?"

"Thế tính là gì chứ!"

Nghe , Trần Bình giãy dụa nữa.

Hắn như một đứa trẻ mắc , ngập ngừng hỏi : "A Niệm, … tình yêu của nàng tổn thương ?"

"Nếu đúng là …"

Tay run run nắm lấy mũi tên, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.

"Ta sẽ sửa!"

Khoảnh khắc mũi tên rút , Trần Bình vốn luôn gắng gượng cuối cùng cũng bật nức nở.

Ta ôm chặt lấy : "Không ."

"Kiếp chúng gặp ."

"Lúc đó chính là thời thái bình thịnh thế."

Đôi mắt dần cong lên, tràn ngập mong chờ.

"Chúng , sẽ bên trọn đời trọn kiếp."

Hồn phách hóa thành những đốm sáng nhỏ lấp lánh, từ từ bay về địa phủ, còn đủ sức ôm lấy Trần Bình nữa. Thân thể dần trở nên trong suốt, trong vòng tay , mặc cho ghì chặt lấy.

"Trần Bình."

Ta nghĩ, thực sự nuông chiều đến hư . Đến cả giây phút cuối cùng, vẫn vô tư đưa yêu cầu với .

"Chàng nhất định báo thù cho !"

"Ừ."

"Phải , còn sáu vạn ba ngàn lượng vàng của , nhớ đổi thành tiền giấy, đốt cho gấp đôi."

"Để thể đút lót một chút, kiếp đầu thai nhà ."

"Một đời cần lo cơm áo gạo tiền, tiểu thư phủ chỉ tiêu d.a.o ngắm hoa thưởng nguyệt."

"Ừ."

Ta lải nhải đưa yêu cầu, nhưng vẻ như Trần Bình chỉ thấy câu cuối cùng.

Ta : "Trần Bình, kiếp gặp , chủ động một chút nhé!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/niem-niem-tuong-binh/22.html.]

Nghe , thể ôm lấy bắt đầu run rẩy dữ dội, nước mắt tí tách rơi xuống mặt .

Hắn gật đầu thật mạnh:

"Ừ!"

33.

Ta Hắc Bạch Vô Thường dẫn dắt, đưa đến bờ Vong Xuyên. Trước cầu Nại Hà, Mạnh Bà đang chậm rãi chia từng bát canh nóng trong nồi cho các hồn phách qua đường. Thấy Hắc Bạch Vô Thường tiến đến, bà nở một nụ :

"Chà, hiếm đấy! Cơn gió nào đưa hai vị đại nhân đến chỗ lão ?"

Vừa , ánh mắt bà nghiêng , về phía , trong mắt thoáng hiện sự thấu hiểu.

Mạnh Bà hỏi: "Là nàng ?"

Bạch Vô Thường khẽ gật đầu.

Mạnh Bà thở dài, cảm thán: "Ba năm , chẳng dễ dàng gì."

Dứt lời, bà vẫy , đưa chén canh trong tay cho . Mạnh Bà hề vẻ ngoài đáng sợ như trong thoại bản vẫn miêu tả. Ngược , bà trông hiền từ và nhân hậu. Lúc , bà càng dùng giọng dỗ dành trẻ nhỏ, nhẹ giọng bảo :

"Ngoan nào, con chịu khổ nhiều ."

"Mau uống chén canh ."

"Uống thì quên hết kiếp , để còn phúc hưởng kiếp ."

Thấy đón lấy bát canh, sắp sửa quên kiếp , Hắc Vô Thường nỡ, vội đưa tay lau nước mắt. Hắn lải nhải nhiều điều. Ban đầu là bảo rằng kiếp sẽ đầu thai một gia đình phú quý, cơm no áo ấm. Rằng cha đều là lương thiện, bảo sống thật , tận hưởng phú quý.

Rồi khuyên sửa đổi tính khí. Nói rằng tính nóng nảy như , nam nhân nào dám rước chứ! Cuối cùng, kiềm chế nổi mà bật nức nở. Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y , nghiến răng thề thốt rằng kiếp vẫn sẽ đến đón . Mắt cũng đỏ hoe, gật đầu thật mạnh, :

"Vậy ngươi đừng đến sớm quá nhé!"

Nói xong, nâng bát canh Mạnh Bà lên, uống cạn một . Chiếc bát sứ trong tay rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh thanh thúy vang vọng con đường từng qua. Ngay đó, là tiếng vỡ thứ hai, thứ ba, thứ tư...

"Đủ !"

Mạnh Bà giật lấy chiếc bát trong tay , vẻ mặt đầy xót xa:

"Đây là cái bát thứ một nghìn năm trăm linh ba !"

"Thường Niệm!"

Bà bi thương thốt lên: "Bát của sắp ngươi vỡ sạch !"

Ta gãi gãi mũi, cúi xuống, áy náy : "Xin ..."

Mạnh Bà hét lên một tiếng, lấy tay bịt chặt hai tai. Bà với ánh mắt sụp đổ:

"Thường Niệm, đây là thứ một nghìn năm trăm linh hai ngươi xin với !"

"Ta thật sự! Thật sự! Hôm nay nhất định đem ngươi...!"

Vừa , bà vớ lấy chiếc muôi sắt to trong nồi, định biến kẻ trở thành nỗi ô nhục trong sự nghiệp của bà thành nguyên liệu, thả nồi, nấu thành canh.

"Khoan khoan !"

Hắc Vô Thường thấy , vội lao đến giật lấy cái muôi. Hắn sức dỗ dành, đầu gọi Bạch Vô Thường, hiệu bảo đưa xa một chút. Bạch Vô Thường tiến lên, nhấc cổ áo lên, phi lùi về một bên.

"Thường Niệm."

Bạch Vô Thường cúi mắt, ôn hòa hỏi: “Ngươi rốt cuộc còn tâm nguyện gì thành, mà chấp niệm sâu nặng đến thế?”

Ta mờ mịt .

Chấp niệm?

Là ai?

Đang gọi ?

Ngày càng nhiều nghi vấn dâng lên trong lòng, nhưng chẳng thể tìm câu trả lời. Dẫu nữa, từng bát từng bát canh Mạnh Bà đổ xuống. Hồn phách từ lâu gột rửa sạch sẽ, tựa như hài nhi mới sinh, thanh khiết trong veo. Giờ đây, chẳng còn nhớ gì cả.

Ngoại trừ chuyện đó.

Ngước mắt, với Bạch Vô Thường:

“Trần Bình.”

Thấy đáp, lặp nữa: “Là Trần Bình.”

“Trần Bình! Trần Bình!! Trần Bình!!!”

Không xa, Mạnh Bà nguôi giận bùng nổ nữa: “Lão nương đến sắp mọc kén trong tai !”

 

Loading...