NIẾP NIẾP TRÙNG SINH - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:21:13
...
Ta dẫn theo Điểm Thúy, nương dẫn theo tỳ nữ của , bốn chúng lên núi Vân Đỉnh.
Núi Vân Vụ đúng như tên gọi, quanh năm mây mù bao phủ, đỉnh núi cao chót vót, dù là ban ngày, cũng khó mà thấy đỉnh núi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
May mắn , Vân Đỉnh Quan tuy treo biển tìm tiên, nhưng là đạo quán nhập thế, cách đỉnh núi xa.
Đi lên núi vài dặm, liền thể thấy tường viện của Vân Đỉnh Quan.
Dưới chân núi thây phơi đầy đất, đạo sĩ trong núi hưởng thụ cung phụng, ai nấy mặt mày đều hồng hào.
Nương theo lệ cũ quyên góp mười lượng bạc tiền hương hỏa, chúng liền dẫn phòng khách, quan chủ đích tiếp đón.
Quan chủ Tần Như Ngọc đúng là như tên, mày kiếm mắt sáng, mặt trắng râu, là một đạo sĩ trẻ tuổi mới nhược quán.
Ngoài , những khác đều dậy hành lễ, thái độ cung kính: "Tần đạo trưởng lễ."
Ta ngẩng đầu, chỉ giường, từng miếng từng miếng ăn bánh ngọt bàn , ăn hết liền lén nhét trong tay áo.
Chín mươi chín trùng sinh , thử tất cả các phương pháp phản kháng, chỉ nơi thể tìm thấy thức ăn.
Nương cùng Tần Như Ngọc đàm đạo về tiên.
Tần Như Ngọc gieo một quẻ, giống như , vẫn là đại cát, tiên đạo thể thành.
thiên diễn bốn chín, duy độn kỳ nhất, bảo nương cẩn thận hơn.
"Một là gì?"
Tần Như Ngọc rũ mắt : "Thiên cơ bất khả lộ."
Nương nhíu mày suy nghĩ, dẫn theo thị nữ điện chính thắp hương.
Ta đuổi Điểm Thúy ngoài, dựa giường Tần Như Ngọc.
"Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi."
Hắn nhắc nhở : "Nếu thể đổi mệnh, ngươi chỉ thể đá lót đường cho Tế Từ tiên tử thôi."
Ta lạnh lùng .
"Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa."
Tần Như Ngọc thở dài, cầm bút chấm một chút chu sa lên mi tâm .
Khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Tia tiên khí trong tim rút , đau đớn ập đến như núi lở biển gầm.
Ta đè nén tiếng kêu gào trong cổ họng, chỉ phát tiếng rên rỉ đứt quãng, cảm nhận tiên khí tràn tứ chi, kết thành pháp trận trong tay .
Cơ thể yếu ớt dần dần trở nên tràn đầy sức mạnh.
Tần Như Ngọc đặt bút xuống, đang giãy giụa vặn vẹo giường, còn hình , thần sắc cao lãnh như trích tiên.
"Hồn phách của ngươi chỉ thể chịu đựng tiên khí bảy ngày, nếu thành, trời sẽ ban mưa ngọt; nếu thành, ngươi hi sinh bản để thành cho Tế Từ tiên tử, để bảo vệ chúng sinh thiên hạ ."
Ta bật tiếng rợn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/niep-niep-trung-sinh/chuong-3.html.]
"Tần Như Ngọc, ngươi chẳng qua chỉ mượn tay g.i.ế.c nương, cần gì giả nhân giả nghĩa?"
Vì cầu tiên đạo trường sinh, nương nhất quyết hạ phàm lịch kiếp, thiên đạo diễn hóa, cuối cùng biến thành ba năm hạn hán, để thành tựu kiếp nạn của .
Mà Tần Như Ngọc nhân lúc đại hạn, lấy quân cờ, cướp đoạt cơ duyên đó từ tay nương.
Ta là quân cờ, thiên hạ vạn dân cũng .
những đau khổ giãy giụa của chúng , tiên nhân bao giờ để mắt?
Ta điên cuồng gào thét trong lòng: Rốt cuộc, cái gì gọi là tiên?!
Thiên đạo tự nhiên sẽ đáp .
Ngược , Tần Như Ngọc bưng chén lên, thong thả ung dung uống một ngụm: "Ngươi hiểu."
4
Ta đương nhiên là hiểu.
Ta là phàm, mắt thấy chúng sinh, chỉ lấy oán trả oán, lấy ơn trả ơn.
Ân tình sinh dưỡng của cha và nương, dùng chín mươi chín cái mạng để báo đáp .
Ta cam tâm tình nguyện quân cờ cho Tần Như Ngọc, chỉ là dùng cái mạng cuối cùng để g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.
Lúc về phủ, là trăng lên đầu cành liễu.
Ta dặn dò Điểm Thúy, đem thuốc dùng trong bảy ngày sắc chung đưa cho .
Điểm Thúy lo lắng, tìm đại phu đến hỏi, nhưng cuối cùng lay chuyển , vẫn là sắc thuốc cho .
Ta uống thang thuốc đắng đến chua xót , coi như giải xiềng xích lớn nhất .
Bảy ngày tới, cần uống thuốc mỗi ngày, cũng thể đảm bảo bệnh tim tái phát.
Ta thu dọn hành lý, đem một nửa bánh ngọt chia cho Điểm Thúy.
"Điểm Thúy tỷ tỷ, rời nhà vài ngày, bánh ngọt tỷ giữ ăn."
"Nếu năm ngày trở về, tỷ hãy đến tiệm cơm Lý Gia ở phía đông thành, tìm một tên ăn mày tên là Vương Tiểu Hài, dẫn đến phòng chứa củi ở Tây viện."
Điểm Thúy đầy mặt kinh hãi, kéo tay buông: "Tiểu thư, trúng tà ? Vân Đỉnh Quan sạch sẽ?!"
Ta dở dở , đành nửa thật nửa giả giải thích:
"Cha nhận mật thư, lương thực cứu trợ đến Ứng Thiên Phủ, chỉ là tri phủ giấu phát."
"Ta chính là cầm thư tiếp ứng đội vận lương."
Điểm Thúy quan sát từ xuống , mặt đầy tin.
"Tiểu thư, đừng đùa nô tỳ nữa, lão gia ngốc, phái đứa trẻ bảy tuổi đưa thư?"
Ta mượn oai hùm của Tần Như Ngọc hù dọa:
"Hôm nay học pháp thuật từ chỗ Tần quan chủ, đủ để tự bảo vệ , cha cũng còn ai khác thể dùng... tỷ yên tâm, cha sắp xếp thị vệ cùng ."