Nỗ Lực Hết Mình!!
Chương 5
10.
Khi tan học, đám chị em cũ của tôi lại tìm đến gặp tôi.
“Tiểu Như.” Một cô gái xách chiếc Chanel quàng tay qua vai tôi và nói:
“Sao dạo này không thấy cậu ra ngoài chơi nhỉ?”
“Bây giờ cậu ấy là học sinh ngoan, đang cố gắng học tập rồi.”
“Đi thôi, tối nay quán bar mới mở có sự kiện đấy, mời ban nhạc cậu thích đấy, nghỉ ngơi thôi.”
Tôi nhìn họ, hơi do dự.
Mấy nay đúng thật quá mệt, dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó.
Đi nhậu… Cảm giác như đã lâu không gặp.
Tôi đã tiến bộ rất nhiều, tôi có thể nghỉ ngơi không?
Chỉ cần một cái gật đầu.
“Được, chúng ta đi xem một chút.”
Tôi đi theo họ và bước lên taxi.
“Nhà chúng ta giàu như vậy, học hành làm gì cơ chứ?”
“Học giỏi đến đâu, sau này cũng làm thêm cho chúng ta thôi, đỗ nghèo khỉ.”
Tôi không nói gì, chỉ theo họ đi vào bar.
Thường thì bar sẽ không đông khách vào thời điểm này, nhưng hôm nay lại khá đông.
Dòng người nhảy xập xình, ánh đèn lập lòe chiếu xuống đất đủ màu.
“Đầu tiên, lấy một phần 3888 đi. Kiều Như, em uống gì?”
Tôi thản nhiên gọi chút rượu rồi ngồi vào chỗ của mình.
Một vài anh chàng đã ngắm trúng tôi, liên tục đến mời rượu và hỏi có muốn đi cùng với anh ta đêm nay hay không.
Tiếng nhạc chói tai và tiếng người ồn ào, chợt nhận ra bản thân không thuộc về nơi này.
Nó từng là ngôi nhà thứ hai của tôi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình không hợp với nó.
Tôi cảm thấy mình không nên lãng phí thời gian ở đây.
Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.
Trong khi tôi đang phí thời gian ở đây, tôi có thể học thuộc thêm bao nhiêu từ mới.
“Kiều Như, sao cậu lại ngẩn người ra vậy.”
Cô gái bên cạnh huých nhẹ vào vai, rót thêm cho tôi một ly bia.
Vừa nãy, một anh trai lấy điện thoại và để lại số wechat.
Nhìn tất cả những điều này, tôi chỉ cảm thấy trống rỗng và khó chịu.
Tôi tự nhủ với bản thân rằng phải rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
Tôi bảo với mấy người kia rằng tôi có việc gấp và chạy ra ngoài.
Những người phía sau: “Đi đâu đấy, đã uống xong đâu mà đi.”
“Không mệt sao, nghỉ ngơi thư giãn chút đi!”
Những tiếng hét như ma quỷ dụ dỗ tôi quay lại, tôi bắt vội một chiếc taxi và nhét mình vào đó.
Mãi đến khi lên xe, tôi mới thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài đường, tôi có chút không nói lên lời.
Nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, hôm nay tôi về muộn như này, Ân Tu Thừa sẽ trách mắng như nào đây.
Anh ấy đánh gãy chân tôi mất.
Tuy nhiên, nghĩ đến điều này, tâm trạng chán nản trong quán bar trước đó được thư giãn.
…
Khi tôi về đến nhà, Ân Tu Thừa đang đợi tôi trong phòng.
Tôi thấy hơi có lỗi, bước vào và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Em đi đâu vậy?” Anh đứng bên cửa sổ, mái tóc rủ xuống nhẹ nhàng.
Tôi liếm môi, hơi mất tự nhiên nói: “Em không đi đâu cả, hôm nay em có chút việc nên…”
“Em đã uống rượu à?”
Đúng là mũi thính hơn chó mà, tôi mới chỉ nhấp một ngụm thôi đấy.
Tôi hơi khó chịu khi lời nói dối bị vạch trần, ném cái túi xuống bàn và nói thẳng: “Ừ em đi uống một chút thì sao? Học hành nhiều ngày mệt như vậy rồi đi thư giãn chút thì sao?”
Ân Tu Thừa nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng.
“Em thi được bao nhiêu điểm? 559 đúng không, đứng thứ 27 có gì đáng tự hào sao?”
“Kiều Như.” Anh hơi cúi đầu, ánh mắt toàn là vẻ khinh thường không hề che giấu.
“Em nghĩ như thế là tuyệt vời rồi, đúng không.”
Lòng tự trọng của tôi vỡ nát rồi, vì những câu nói lạnh lùng ấy của anh.
Tôi giận dữ: “Dù có giỏi như thế nào thì em cũng chỉ mới bắt đầu được hơn 2 tháng thôi, có ai như anh không.”
Ân Tu Thừa lạnh lùng.
“Ý em là đi ra ngoài uống rượu là đúng, đúng không??”
”Em biết em còn cách vị trí số một bao nhiêu điểm không?”
“Điểm số như thế này, còn mơ mộng đến Thanh Hoa học? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.”
“Đấy không phải việc của anh!” Tôi mất hết lí trí và hét lên.
Lời vừa nói ra, tôi liền hối hận rồi.
Tôi có thể trong 2 tháng tiến bộ được như thế này, phần lớn là do công của Ân Tu Thừa .
Anh ấy tối nào cũng đến đây kèm thêm cho tôi, chưa bao giờ phàn nàn.
Mẹ tôi muốn báo đáp anh ấy nhưng anh ấy chưa bao giờ nhận.
Tiến sĩ của Thanh Hoa đến dạy cho tôi mà tôi còn không biết ơn.
Tôi bị điên rồi.
Trước khi tôi có thể nói gì đó để cứu vãn tình hình, Ân Tu Thừa đã tức giận thật rồi.
“Được rồi, như những gì em nói, đó không phải là việc của anh.”
“Anh đúng là một đứa nhiều chuyện mà.”
Vừa nói anh vừa sải bước ra khỏi cửa, đóng sầm cửa lại.
Tôi không màng đến lòng tự trọng nữa, đuổi theo anh ấy.
Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, tôi vươn tay chặn nó.
Thang máy cảm nhận được vật cản nên mở ra lần nữa.
“Kiều Như, em bị điên à?”
Ân Tu Thừa nắm lấy cổ tay tôi.
Nước mắt tôi không kìm được chảy dài trên mặt, nghẹn ngào nói: “Em sai rồi.”
“Ân Tu Thừa, em sai rồi, em xin lỗi mà!”
Anh cau mày như thể muốn mắng tôi nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng thấy rõ: “Thôi anh phục em rồi, cô gái mít ướt ạ.”
Ngồi vào bàn rồi, nhưng tôi vẫn khóc nức nở.
“Đừng khóc nữa!” Ân Tu Thừa có chút lỗ mãng lấy khăn giấy lau mặt cho tôi.
“Tại sao điểm của em lại thấp như vậy cơ chứ, những dạng này em đều học qua rồi mà, não để đâu không biết.”
Tôi định cãi, nhưng anh ấy lại bịt mồm tôi.
“Ừ biết rồi, em đã tiến bộ rất nhiều, mau xem lại mấy câu sai đi.”
”Câu này em làm rồi mà, sao lại mắc lỗi như vậy hả?”
”Còn cái này, anh đều nói qua rồi mà…”
“Còn có cái này, nếu như anh nhớ không nhầm thì em đã sai dạng này đến lần thứ ba rồi đấy cô nương ạ… Vểnh tai lên nghe kĩ đây…”
…..
Một tối trôi qua nhanh chóng trong khi Ân Tu Thừa giảng bài.
Gần mười giờ, Ân Tu Thừa đặt cây bút trong tay xuống, nghiêm túc hỏi tôi: “Kiều Như, em cho rằng em học vì cái gì?”
Tôi đáp không chút do dự: “Để đánh bại Khâu Đình và Giang Thư Hoa!”
Ân Tu Thừa không nói gì, đứng lên đi tới bên giường.
Anh ấy khá cao, khoảng một mét tám mươi tám hoặc hơn, dáng người đẹp không chê vào đâu được.
Bóng đêm bao phủ lấy anh ấy, một bên mặt bị bóng tối trùm lấy, nhìn không rõ.
“Kiều Như, chúng ta học vì chính bản thân mình.”
Giọng nói của anh rất nhỏ, dường như chìm vào màn đêm.
“Anh hy vọng em hiểu rằng, học tập không phải là tất cả, nhưng nó cho chúng ta cơ hội để lựa chọn.”
“Chẳng ai muốn trở thành sự lựa chọn của người khác cả, cũng chẳng ai muốn lúc nào cũng phải đi trên con đường người khác đã định sẵn. Vì vậy, mà học tập cho chúng ta một cơ hội được lựa chọn.”
“Em có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình. Hoặc là học tập để có cơ hội được lựa chọn, hoặc là buông xuôi đi theo con đường đã định sẵn, trở thành sự lựa chọn cho người khác.”
Ân Tu Thừa dường như không mong đợi câu trả lời của tôi, anh ấy đi tới xoa đầu tôi, sau đó cầm túi ra ngoài.
Trước khi đi, anh để lại một câu: “Lần này biểu hiện không tồi đâu, lần sau tiếp tục phát huy nhé.”
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, không kìm được nụ cười nơi khóe miệng.
11.
Những ngày sau đó tôi không đi chơi nữa mà toàn tâm toàn ý tập trung vào học bài.
Tôi đột nhiên giác ngộ được những lời nói của Ân Tu Thừa .
Học tập là tự cho bản thân cơ hội để lựa chọn cuộc sống của mình.
Tôi bắt đầu thức dậy sớm hơn và đi ngủ muộn hơn.
Mỗi buổi sáng dậy, tôi sẽ nhẩm lại một trăm từ vựng trước khi đi học.
Tôi ghi vào các mẩu giấy nhỏ và xem lại chúng sau mỗi giờ học.
Tôi không còn ngủ trưa nữa, thay vào đó là nhắm mắt ôn lại những gì đã học.
Buổi tối sau khi tan học, trên đường đi về tôi nghe các bài luận tiếng anh.
Thường thì Ân Tu Thừa sẽ kèm cho tôi trong hai đến ba tiếng buổi tối, sau đó tôi tự học thêm khoảng một tiếng nữa rồi mới đi ngủ.
Khi tôi thấy buồn ngủ, tôi sẽ nhắc lại một lượt những thứ tôi đã học được trong hôm nay, nếu như còn chỗ nào chưa ổn tôi sẽ học lại nó cho đến khi ổn mới thôi.
Tôi thậm chí còn mơ về những gì mình đã học, nửa đêm thức giấc để ôn lại kiến thức là chuyện bình thường.
Thời gian đầu thấy tôi tiến bộ, mẹ rất vui, ngày nào cũng đi khoe với người ta.
Nhưng lâu dần bà bắt đầu sợ, sợ tôi học nhiều quá xong bị điên.
Ngày nào bà cũng nấu món ngon tầm bổ cho tôi, và câu nói dạo này tôi được nghe nhiều nhất từ bà chính là: “Như Như, nghỉ ngơi đi con, cơ thể con kiệt sức thì phải làm sao?”
Tuy nhiên, tôi không thể nghỉ ngơi được.
Mỗi lần nghỉ ngơi, trong lòng tôi sẽ khó chịu, bứt rứt vô cùng.
Ngay cả khi tôi đang đi vệ sinh, tôi cũng nghĩ xem giờ này Khâu Đình đang làm gì nhỉ, cô ấy có đang học bài không?
Nếu như vậy, tôi đang chậm hơn cô ấy một bước sao??
…
Ngày tháng cứ trôi qua, còn tôi thì học quên hết cả thời gian.
Điểm số cũng như thứ hạng của tôi tăng lên với tốc độ kinh hoàng.
Kì thi tháng thứ 3, tôi đứng thứ 16.
Kì thi tháng thứ 4, tôi đứng thứ 8.
Kì thi tháng thứ 5 tôi vượt lên Giang Thư Hoa, và chỉ kém Khâu Đình có 3 điểm.
Sau khi có kết quả, Giang Thư Hoa đã rất sốc.
Cậu ta nhìn đi nhìn lại bảng điểm với vẻ nghi ngờ, ngồi xuống ghế xem kĩ càng lại tất cả các điểm.
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.
Tôi không để ý và bắt đầu ngồi lại xem các lỗi sai của mình.
Cho đến bây giờ, chẳng ai buộc tội tôi gian lận nữa, họ thậm chí còn quen với sự tiến bộ của tôi vì họ đã nhìn thấy tôi chăm chỉ như thế nào.
Tôi trở thành những gì họ nói: Thần.
Các thầy cô giáo coi tôi như báu vật, tôi được coi là điển hình của sự chăm chỉ, bài luận tôi làm được treo ngoài hành lang.
Tôi đã quen với tất cả và không gì để tự hào nữa.
Tôi chỉ còn một mục tiêu duy nhất: Vượt qua Khâu Đình và học ở Thanh Hoa.
…
Sau khi ra khỏi cổng trường, Giang Thư Hoa bất ngờ chặn tôi lại.
Cậu ta đứng trước mặt tôi, nhưng không còn sự khinh thường như mọi khi.
Ủng hộ kẻ mạnh là tính đã khắc sâu trong DNA của con người.
Giang Thư Hoa cuối cùng cũng không dám coi thường tôi nữa.
Tuy nhiên, tôi không còn vướng mắc vì cậu ta đã đá tôi nữa.
Cậu ta đã bị đánh bại.
“Kiều Như, cậu… Cậu thật lợi hại.” Vẻ mặt cậu ta phức tạp, giống như không tin nổi.
“Cậu đã thay đổi rồi.”
Tôi không muốn phí thời gian nghe những lời vô nghĩa của cậu ta nữa nên hỏi thẳng.
“Có chuyện gì thì cậu nói thẳng đi.”
“Tôi hy vọng vụ cá cược kia sẽ bị hủy bỏ. Dù sao hai người cũng là bạn học mà, làm to chuyện thì không hay lắm.”
Cậu ta trơ trẽn thật đấy.
“Tại sao tôi phải làm thế? Sao cậu ta không đến tìm tôi?”
“Đình Đình, cô ấy rất kiêu ngạo, nhất định sẽ không nhận thua đâu, với lại hai người cũng có phải là thù giet cha giet mẹ đâu mà không bỏ qua cho nhau được, đúng không?”
“Hơn nữa cậu có thể tiến bộ như vậy một phần cũng do chúng tôi, sao cậu không rộng lượng một chút, tha cho cô ấy đi.”
Cậu ta nhíu mày nói, coi những điều ấy như là lẽ đương nhiên.
Tôi nhìn khuôn mặt cậu ta, ngay lúc này đây trái tim tôi tràn ngập sự chán ghét.
Tại sao cậu ta có đủ tự tin để hỏi tôi những câu vô tri và ngớ ngẩn như vậy cơ chứ.
Còn dám nói to thế cơ chứ.
Ôi tuổi trẻ đúng là chưa trải sự đời, tại sao lại có thể thích một tên não cứt như này nhỉ?
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu cũng đáng được tôi cảm ơn sao, sủa cái gì đấy? Rảnh quá thì đi ra mấy chỗ người ta phát não miễn phí đấy, lấy một cái về mà dùng, não toàn cứt mà cũng sống đến được ngày hôm nay, tôi phục cậu thật đấy.”
Ngay khi tôi định rời đi, não tôi nảy lên một suy nghĩ, đó có phải là ý của Giang Thư Hoa không hay Khâu Đình bắt đầu sợ hãi rồi, và yêu cầu cậu ta làm như vậy.
Chuyện hay rồi đây..
“Chẳng lẽ Khâu Đình sợ rồi sao??”
“Đi bảo với cậu ta, nếu cậu ta chịu dập đầu xin lỗi tôi thì tôi sẽ bỏ qua, như thế nào….”
Giang Thư Hoa tức giận rồi.
“Cậu đi quá xa rồi đấy, Kiều Như, hôm nay tôi tới đây là để cho cậu một cơ hội cuối cùng đấy, không biết nắm bắt thì đừng trách ai.”
Tôi khinh bỉ: “Khi nào vượt được tôi hãy nói, đồ thua cuộc.”
“Cậu!!!”
Có vẻ Giang Thư Hoa tức giận thật rồi, cậu ta bỏ lại một câu rồi rời đi.
Yes tuyệt thật, trả được thù rồi đã quá pepsi ơi!!