Nỗ Lực Hết Mình!!
Chương 7
14.
Thời gian chờ đợi kết quả là rất dài, nhưng lại giống như chỉ là trong nháy mắt.
Ba ngày nay tôi đều không biết mình đang làm gì, tôi hoàn toàn không học được, mỗi ngày mở sách ra trước mắt đều hiện lên đề thi cuối cùng.
Đêm nào tôi cũng mơ.
Có đôi khi tôi mơ thấy mình thắng, tôi thi được hơn 700 điểm, vượt xa Khâu Đình, cười ra tiếng trong mơ.
Có đôi khi tôi lại mơ thấy mình thua, đứng ở cổng trường cúi đầu xin lỗi và thấy khuôn mặt cười nhạo của Khâu Đình.
Người bên cạnh phát ra tiếng ồn, tôi liền bừng tỉnh trong cơn ác mộng mồ hôi lạnh đầm đìa.
Tôi ở trên weibo chia sẻ các loại hình cầu may mắn, cảm ơn con chó nhỏ ngăn cản vận xui, cảm ơn Chân Hoàn ngăn cản tiện nhân.
Nhưng ngay khi tôi còn chưa kịp phản ứng, thời điểm công bố thành tích đã tới.
Ngồi xuống bàn, tâm trạng tôi chuyển qua lại giữa căng thẳng và bình tĩnh.
Một mặt, tôi cảm thấy kết quả đã không sao cả, thành quả tôi đạt được hôm nay đã chứng minh hết thảy.
Về phần mình, tôi đã thành công.
Nhưng mặt khác, chỉ cần nghĩ đến Khâu Đình sẽ lại một lần nữa thắng tôi, tôi liền giận không kềm được thậm chí là tuyệt vọng!
Tôi cứ như vậy không ngừng giằng co với mình, có thể nhìn ra được Khâu Đình cũng rất khẩn trương, cô ấy đang không ngừng hít sâu.
Giang Thư Hoa đang ngồi ở bên cạnh an ủi.
“Đình Đình không sao đâu, trình độ của Kiều Như khẳng định thi không lại cậu.”
Những người khác cũng tiến lại gần nói: “Đúng vậy Khâu Đình, Kiều Như lúc trước gặp vận cứt chó mà thôi, cho cậu ta cả đời cũng không theo kịp cậu!”
Tôi hoàn toàn không chú ý đến bọn họ, chỉ nhìn giáo viên đi vào lớp học.
Chủ nhiệm lớp cười đến răng không thấy mắt, cười híp mắt đi lên bục giảng.
“Yên tĩnh một chút, các học sinh, thành tích cuối kì đã có rồi!Yên tĩnh một chút!”
Cả lớp đều trở lại chỗ ngồi không nói gì nữa, hơn năm mươi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ông ấy.
“Lớp chúng ta lần này thi không tệ, chẳng những chia đều niên cấp đệ nhất, niên cấp trước hai bạn còn đều ở lớp chúng ta!”
Tầm mắt chủ nhiệm lớp đảo qua người tôi và Khâu Đình, cầm lấy danh sách trong tay.
Tôi nín thở.
Tôi và Khâu Đình đều biết, hai người này nhất định chính là chúng tôi.
Nhưng hai vị trí bà khác nhau một trời một vực, người ở vị trí thứ hai không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ có vị trí thứ nhất mới chính là người thắng!
“Người thứ hai……………” Thầy giáo kéo dài giọng.
Tim tôi đập thình thịch không kiểm soát được, mỗi lần đập mạnh tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
“697 điểm, bạn học Khâu Đình rất ưu tú, có hai môn đều thi điểm tối đa, không ngừng cố gắng!”
Giống như sét đánh giữa trời quang, thân thể Khâu Đình lắc lư mãnh liệt sau đó ngã vào người Giang Thư Hoa.
Giang Thư Hoa lại không đưa tay đỡ cô ấy, chỉ há to miệng khiếp sợ quay đầu lại nhìn tôi, giống như gặp quỷ vậy!
“Người đứng nhất…….” Chủ nhiệm nói tiếp.
Giờ khắc này, trong lòng tôi lại bình tĩnh lạ thường.
Tôi đối với chính mình có đầy đủ lòng tin, loại lòng tin này đến từ thực lực tuyệt đối.
“Kiều Như, quá lợi hại, thầy cũng không biết nói cái gì cho đúng!”
“Kiều Như, 701 điểm! Thành tích này tiếp tục duy trì thì chuyện tiến vào Thanh Hoa không thành vấn đề, Kiều Như em nhất định phải kiên trì học tập, không thể kiêu ngạo cũng không thể lơi lỏng!”
Khâu Đình đột nhiên xoay người lại, bàn phía sau bị đụng lệch.
Sắc mặt của cô ấy trắng bệch, ánh mắt khó có thể hình dung được cảm xúc gì, giống như muốn ăn thịt tôi vậy, cực kỳ hung ác.
Tôi có cảm giác giây tiếp theo cô ấy sẽ xông tới cắn chet tôi.
Tôi nhìn về phía cô ấy khẽ gật đầu, làm khẩu hình: “Đừng quên, lời hứa của cậu.”
Phòng học yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó mạnh mẽ nổ tung nồi.
Tất cả mọi người đều lắc cổ nhìn tôi một cách khoa trương, họ thậm chí còn không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nhìn với vẻ ngưỡng mộ.
Sau một lúc lâu, tất cả mọi người không quan tâm đến sự có mặt của chủ nhiệm lớp, lớn tiếng ồn ào!
“Đậu má, Kiều Như cũng quá trâu bò, thật sự quá giỏi!”
“Chỉ mới tập trung học trong vòng một học kỳ, nói không chừng cậu ấy thật sự là thiên tài.”
“Tôi phục rồi, tôi thật sự phục rồi, nhưng mà…………… Khâu Đình thật sự muốn đi xin lỗi cậu ấy sao?”
Trên mặt bọn họ đều là kinh ngạc cùng khát khao, trong ánh mắt là không thể tin cùng thán phục.
Tôi nhìn chung quanh một vòng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó có thể nói rõ.
Còn nhớ rõ lúc trước, những người này hoàn toàn không phải thái độ này.
Tất cả họ đều cười nhạo tôi vào thời điểm đó.
Si tâm vọng tưởng, không có não, ý nghĩ kỳ lạ, khoác lác……
Đó là những gì họ nói về tôi.
Tuy nhiên, năm tháng sau, tôi đã đấm vào mặt từng người trong số họ bằng sức mạnh của mình.
Hiện tại bọn họ đều biết, tôi không có khoác lác.
Tôi có thực lực tuyệt đối để hoàn thành mục tiêu của tôi!
Con mẹ nó tôi thật sự có bản lĩnh thực hiện được lời mình nói!
Tôi hưởng thụ những lời khen ngợi và khen ngợi này, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một khuôn mặt đang mỉm cười – khuôn mặt của Ân Tu Thừa.
Tôi nghĩ…… Tôi sẽ báo tin tốt cho anh ấy!
15.
Buổi tối lúc ra cổng trường, tôi có thể cảm giác được mọi người xung quanh đều đang nhìn tôi.
Họ chỉ vào tôi và thì thầm.
“Đó chính là Kiều Như à, thật trâu bò!”
Lúc trước cũng có rất nhiều người như vậy, nhưng khi đó nội dung bọn họ nói là:
“Đây chính là con khốn Kiều Như.”
Trong lòng tôi nhiều cảm xúc phức tạp, đang muốn đi về phía trước thì cánh tay lại bị giữ chặt thật mạnh.
Tôi đau đến hít sâu một hơi, quay đầu lại thì thấy là Khâu Đình.
Đúng rồi, cô ấy còn có một cuộc cá cược chưa thực hiện, tôi đã quên.
Giờ phút này Khâu Đình đã giống như điên cuồng, thức đêm lâu dài làm cho hai gò má cô lõm xuống, quầng mắt xanh đen giống như nữ quỷ.
Biểu cảm của cô ấy lúc này vặn vẹo, trong mắt đều là tơ máu, trong tay cầm một bài thi hét lớn:
“Bài thi này bị chấm sai rồi, tôi vừa rồi đi tìm thầy giáo chấm lại điểm, hiện tại điểm của tôi là 701.5, tôi mới là hạng nhất, tôi không có bị cậu áp đảo, tôi mới là giỏi nhất!”
Bạn học xung quanh lập tức n ổ tung, trận cá cược nổi tiếng này đa số người trong trường học đều biết.
Lúc này tất cả mọi người chen chúc ở cửa xem náo nhiệt, nhất thời cửa trường chật như nêm cối.
“Thế nào?” cô ấy nhìn tôi hung tợn, móng tay gần như đâm vào thịt tôi.
“Rác rưởi vĩnh viễn chỉ là rác rưởi!” – Khóe miệng cô ấy cong lên một cách khoa trương – “Cậu vĩnh viễn không thể thắng được tôi!”
Người bên cạnh không nghĩ tới còn có loại xoay chuyển tình thế như này, đều vây quanh chúng tôi nhỏ giọng nói:
“Ai, dù sao cũng là Khâu Đình, người ta vẫn là học bá, quả thật có thực lực.”
“Đáng tiếc, còn kém 0.5, Kiều Như cũng rất lợi hại, thời gian ôn tập dù sao cũng quá ngắn đi…”
Tiếng người bên cạnh ồn ào, có chút ủng hộ Khâu Đình, có chút vì tôi mà cảm thấy tiếc.
Tôi hung hăng hất tay ra, Khâu Đình bị tôi làm cho lảo đảo.
“Hiện tại nói cậu là chó cũng không xứng, cậu nói mau đi! Cậu có nhận thua hay không, đừng để cho tôi khinh thường cậu!!”
Khâu Đình lại muốn đi lên bắt tôi, tôi lắc mình tránh cô ấy, lấy cặp sách trên vai xuống.
Khâu Đình còn tưởng rằng tôi muốn thực hiện đánh cuộc, hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, lấy điện thoại di động ra chụp tôi.
Người này thật sự là tâm tư ác độc, còn muốn đem chuyện này ghi lại.
Xem ra tôi cũng không cần đồng cảm với cô ấy.
Tôi chậm rãi kéo khóa kéo, từ trong túi lấy ra một bài thi, mở ra đối diện với đám người.
Thành tích bài thi 95 vốn đã bị xóa, đổi thành 100.
Tôi cười cười, nhìn Khâu Đình nói: “Ngại quá, tôi cũng tìm được lại 5 điểm trở về, thành tích của tôi bây giờ là 706.”
“Đến đây đi, thừa nhận cậu không bằng tôi đi, còn phải xin lỗi tôi nữa đó.”
Tôi trả lại nguyên vẹn lời của cô ấy.
“Khâu Đình, đã đánh cuộc thì phải nhận thua, đừng để tôi khinh thường cậu.”
Vẻ mặt Khâu Đình bằng mắt thường cũng có thể thấy được từ mặt đỏ bừng đến không còn giọt máu!
Sắc mặt cô ấy trắng bệch, lúng túng nói: “Không thể nào… không thể nào… tôi mới là hạng nhất… tôi mới là hạng nhất!”
Cả hội trường xôn xao.
Lần này, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Hiện trường trong nháy mắt nổ tung, lời gì cũng có nhưng phần lớn đều trào phúng Khâu Đình.
Tôi nhìn bộ dáng chỉ trích Khâu Đình của bọn họ, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Lúc ấy tôi khiêu chiến với Khâu Đình, tất cả mọi người đều nói tôi không biết lượng sức.
Nhưng bây giờ mọi thứ dường như đã đảo ngược.
Khâu Đình thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, chân cô ấy mềm nhũn, ngồi phịch trên người bạn học bên cạnh.
Người bạn vẫn hay đi theo cô ấy có lẽ là cảm thấy có chút mất mặt, đẩy Khâu Đình một cái rồi chui vào đám người không thấy tăm hơi.
Chỉ còn lại Khâu Đình hai mắt thất thần ngồi dưới đất, còn đang lẩm bẩm: “Không thể nào… Không thể nào…”
Tôi nhìn bộ dạng bị đả kích đến thần trí gần như không rõ của cô ấy, đột nhiên cảm thấy không còn thú vị.
Khâu Đình đã quen với việc ngồi trên ngai vàng, một khi bị người khác kéo xuống, cả người cô ấy liền sụp đổ.
Người như vậy không còn xứng trở thành đối thủ của tôi nữa.
Tôi nhìn xuống Khâu Đình, nhẹ giọng nói: “Cậu không muốn thực hiện thì thôi, nhưng mà tôi khinh thường cậu.”
Nói xong tôi liền xoay người muốn đi.
Tất cả mọi người ăn ý nhường đường cho tôi.
Đi được vài bước, ngay khi tôi sắp lên xe, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng Khâu Đình gào thét:
“Kiều Như, tôi thừa nhận tôi không bằng cậu!”
“Nhưng tôi không phục, tiếp theo tôi nhất định sẽ lấy lại hạng nhất!”
Tôi dừng một chút nhưng không quay đầu lại, ngồi lên xe về nhà.