Nỗi Khổ Của Người Giàu
Chương 7
13
Chẳng mấy chốc, anh Ba của tôi và Lôi Chấn cùng tới.
Đi cùng có anh Cả, anh Hai và đoàn luật sư của nhà tôi.
Một đống người lù lù tren chúc trong văn phòng của giáo vụ.
Đương nhiên vì không gian quá nhỏ mà có một số người còn phải đứng ngoài hành lang.
Giáo vụ run sợ đứng lên, lắp bắp hỏi.
“Các người là ai, đến đây làm gì?”
Người đứng đầu là anh Cả của tôi, vì hồi nhỏ từng bị bắt cóc nên anh luôn mang bộ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, hơi dọa người ta.
Thấy giáo vụ hỏi thì cũng không ngó ngàng gì tới cô, nói chuyện trực tiếp với Viện trưởng.
“Ông là lãnh đạo ở đây? Nghe nói ông định kỷ luật em gái của tôi?”
Đến lượt Viện trưởng cũng đứng ngồi không yên, vội nuốt nước bọt.
“Xin hỏi anh là ai? Em gái của anh là ai?”
Anh Cả của tôi chỉ vào tôi: “Đây là em gái của tôi. Còn tôi là Sử Anh Tài.”
Sau đó chỉ vào anh Hai và anh Ba của tôi: “Hai người này là hai em trai của tôi.”
Lôi Chấn chủ động giới thiệu: “Tôi là Lôi Chấn, bạn trai của Na Lam.”
Giáo vụ đã không còn đứng vững được nữa, dù không biết nhiều nhưng cũng đã từng nghe qua cái tên nhà họ Sử và Lôi Chấn.
Cô vịn bàn chầm chậm ngồi xuống, vẻ mặt như gặp quỷ.
Viện trưởng cũng không khá hơn là bao.
Hồ Hiểu Đình thì có vẻ ngược lại, ngu quá hóa rồ, đến lúc này vẫn có gan nói hươu nói vượn.
“Dù cô ả là thiên kim tiểu thư thì sao? Đêm không về, ra ngoài ăn chơi đàn đúm với đàn ông thì vẫn phải bị kỷ luật! Tôi có bằng chứng!”
Cô nàng chỉ vào mấy thứ trên bàn, trợn mắt với tôi.
Nhà tôi và nhà họ Lôi quen thân, tôi và Lôi Chấn được xem như thanh mai trúc mã.
Nhưng chúng tôi luôn tôn trọng đối phương, cho tới bây giờ vẫn chưa vượt qua lôi trì.
Bực mình là tôi không thể giải thích mấy chuyện như này, chỉ có thể mặc cô nàng nói bậy, cũng không nghĩ ra cách phản kích.
Tôi tức giận, Hồ Hiểu Đình thấy tôi không nói thì càng hăng.
“Viện trưởng, tuy trường chúng ta không cấm sinh viên yêu đương, nhưng hành động của bạn này vô cùng đồi bại, ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường, em nghĩ vẫn phải thực hiện một số răn đe, tránh cho các học sinh bị ảnh hưởng xấu.”
Lôi Chấn lạnh mặt nhìn Hồ Hiểu Đình: “Cô nói thứ kia là của Na Lam?”
“Đương nhiên, không thì có thể là của ai?”
Lôi Chấn đột nhiên lấy găng tay trắng ra, đeo vào rồi cầm cái hộp kia lên.
“Ồ, cỡ vừa. Cô Hồ, tôi nghĩ là cô nhầm rồi, cỡ này hơi nhỏ so với tôi.”
Lôi Chấn nói vô cùng bình thản, nhưng lại khiến anh Hai và anh Ba của tôi không nhịn được phì cười.
Mấy luật sư trong phòng cũng nặn ra một khuôn mặt quái dị, muốn cười mà không dám cười, chắc nhịn khó chịu lắm!
Mặt Hồ Hiểu Đình lúc xanh lúc trắng, vô thức liếc nhìn Lưu Nhượng.
Thế là Lưu Nhượng lên tiếng.
“Không phải của anh thì cũng có thể là của người khác, loại con gái như cô ta không biết cắm cho anh bao nhiêu cái sừng?”
Tôi giận quá bật cười, đã từng gặp phải người mặt dày, nhưng chưa bao giờ gặp người mặt dày đến vậy!
“Lưu Nhượng, anh có biết thế nào là mặt dày vô địch thế giới không? Người khác có thể không biết thứ bên trong cái hộp kia, nhưng chẳng lẽ anh cũng không biết? Nó biến thành đồ của tôi lúc nào thế?”
“Thích đi giám định vân tay không, xem rốt cuộc trên đó có vân tay của tôi không?”
“Chắc chắn cô đã lau vân tay rồi?”
“Lạ thế, anh không chạm vào thứ đó, sao biết đã lau hết vân tay rồi? Tôi thấy vẫn nên làm giám định đi, bên ngoài không có vân tay nhưng có thể giám định cả bên trong, biết đâu phát hiện cái gì thì sao?”
Nghe tôi nói vậy, lập tức có một luật sư bước tới, một luật sư khác cầm máy ảnh quay lại toàn bộ quá trình.
Hồ Hiểu Đình lại đột nhiên nổi điên làm loạn.
“Các người có quyền thế thì sao? Bây giờ trên mạng người ta đều biết con hồ ly tinh Na Lam này cặp kè một lúc nhiều anh, hết con trai nhà họ Sử đến con trai nhà họ Lôi, ha ha, không biết đối tác làm ăn của hai nhà các anh biết chuyện này thì việc kinh doanh của các anh có bị ảnh hưởng khoogn nhỉ?”
Cô nàng vừa nói vừa tưởng tượng.
“Đến lúc đó mất danh dự, Na Lam cũng mang tiếng xấu, nhà họ Sử và nhà họ Lôi trở thành trò cười cho tất cả mọi người!”
Hồ Hiểu Đình như đã đắm chìm trong trí tưởng tượng của cô nàng. Chúng tôi đều im lặng đứng nhìn cô nàng.
Lưu Nhượng đứng như trời trồng ở bên, không biết có phải vì vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện của Sử Giai Giai không, hay là bị dáng vẻ này của Hồ Hiểu Đình dọa sợ.
Nhưng ngay giây sau, Hồ Hiểu Đình lại đột nhiên bám lấy Lưu Nhượng.
Cô nàng ôm lấy cánh tay của Lưu Nhượng một cách thân mật, thủ thỉ.
“Anh đừng lấy con nhỏ Sử Giai Giai kia, đợi em bôi xấu nhà họ Sử, nhà anh sẽ có tiền mua lại sản nghiệp của họ, đến lúc đó anh là ông chủ thật sự rồi, em giúp anh, hai chúng ta tiếp tục bên nhau.”
“Không phải anh đã nói rồi sao, anh ở bên Sử Giai Giai cũng chỉ vì tiền của con ả, em mới là tình yêu đích thực!”
Lưu Nhượng đang ngẩn người đột nhiên bừng tỉnh, thẳng tay hất Hồ Hiểu Đình ra, quát lớn.
“Cô nói linh tinh gì thế? Mấy chuyện cô làm có liên quan gì tới tôi? Cô đừng có mà cắn bậy, cẩn thận tôi kiện cô tội vu khống!”
Hồ Hiểu Đình không ngờ Lưu Nhượng lại nói vậy, trong lúc cuống lên không biết lựa lời.
“Không phải anh nói, em đăng bài lên Weibo, anh giúp em mua hotsearch sao? Những bức ảnh chụp lén kia cũng là anh đưa cho em mà!”
“Anh nói bôi nhọ nhà họ Sử, sau đó nhà anh có thể tiến thêm một bước trong kế hoạch thu mua cổ phiếu, đến lúc đó đứng ngang hàng với nhà họ, người khác sẽ không thể coi thường anh được nữa!”
“Anh nói thế mà, chẳng lẽ anh quên rồi?”
“Được, nếu anh không chịu nhận cũng không sao, em có bằng chứng, em có ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai ta, nếu xảy ra chuyện gì, hai ta đừng hòng xa nhau!”
Hồ Hiểu Đình đã trở nên điên cuồng.
Tôi không hiểu, chẳng lẽ lòng đố kỵ và ham hư vinh có thể biến một con người thành như vậy ư?
Vứt bỏ đạo đức và tôn nghiêm, chỉ để có được một câu khen của người khác?
Hồ Hiểu Đình cá chết lưới rách cũng khiến Lưu Nhượng không còn giữ được bình tĩnh, anh ta đã bị Hồ Hiểu Đình bóc trần, cũng không ngần ngại vạch trần đối phương.
“Không phải chuyện BCS là ý của cô à? Nhưng lời đồn kia cũng do cô tạo ra mà đúng không? Tất cả mọi chuyện đều từ cô mà ra, người phải chịu trách nhiệm là cô!”
“Cô không câu được tôi, cũng không muốn thấy người khác tốt hơn mình nên mới rắp tâm hại người, cô mới là loại mất dạy nhất ở đây!”
Sau đó, hai người bọn họ lao vào đánh nhau.
Chúng tôi chỉ đứng ở bên xem, quay lại tất cả.
14
Qua quá trình điều tra xác định thông tin trên mạng đều là giả, Hồ Hiểu Đình và Lưu Nhượng bị bắt vì tội bôi nhọ danh dự nhân phẩm của người khác.
Bố mẹ của bọn họ cũng tới gặp tôi, xin tôi tha thứ.
Nhưng chuyện này liên đới quá rộng, không chỉ ảnh hưởng tới danh dự của cá nhân tôi mà còn ảnh hưởng tới danh dự của hai tập đoàn.
Đây không còn là chuyện một người có thể quyết định.
Sau khi anh Ba của tôi kiểm tra, phát hiện bố của Lưu Nhượng đã tham ô một khoản rất lớn, tập đoàn đuổi việc ông ta, đồng thời cũng khởi kiện.
Kết thúc, tất cả đã kết thúc ở đây.
Chỉ là anh Ba của tôi có vẻ rầu rĩ.
Tại sao vậy?
“Chị dâu của em bơ anh rồi! Hu hu hu…”
Ôi, cái số tôi nó khổ, vừa xử lý mấy người kia xong đã phải thay anh Ba dỗ bạn gái.
Hy vọng chị dâu tương lai của tôi không bắt nạt tôi~
Tôi vòng tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé yếu đuối của mình.
-Hết-