Nỗi Sợ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 09:49:11
1
Chương Linh Linh im cứng đơ khá lâu, cuối cùng lườm một cái sắc lẹm miễn cưỡng tự đăng ký thành viên.
Sau đó, ánh mắt khó chịu của nhân viên bán hàng, cô tính tiền.
“Được giảm 60% chứ?”
“Chị ơi, chị chọn nhiều món cùng mức giá quá nên chỉ giảm 20% thôi ạ.”
“Cái gì?! Vậy mua nữa!”
“Chị ơi, chị đã xé bao bì , thanh toán ạ.”
Chương Linh Linh đỏ bừng mặt, ngoắt sang .
“Triệu Duyệt, em dùng Huabei thanh toán , chị chuyển khoản .”
Tôi mở điện thoại bấm mãi, làm giả ngây:
“Huabei là gì? Em mở bao giờ hết á?”
Chương Linh Linh mất kiên nhẫn, giật lấy điện thoại tính mở giúp, nhưng thấy hạn mức duyệt thì hét lên thất thanh.
“Sao em chỉ duyệt 500?!”
“Em từng mở mà.”
“Thì tăng hạn mức !”
“ chỗ ghi là tăng thì tháng mới áp dụng á.”
“Em…!”
Nhân viên bán hàng nhịn nữa.
“Chị ơi, rốt cuộc chị thanh toán ? Không thì gọi bảo vệ đấy.”
“Vậy dùng tạm 500 của em , phần còn trả riêng ?”
“Không chị ơi, thanh toán một lần luôn.”
Tôi thầm vỗ tay trong lòng cho nhân viên bán hàng, bình thường thì chia trả vẫn đấy chứ.
Cuối cùng, Chương Linh Linh dồn ép đến mức đành dùng Huabei của để thanh toán bộ.
Mãi tới lúc công ty, ánh mắt cô cứ như sắp bóp cổ tới nơi.
“Triệu Duyệt, chị nhớ em mỗi tháng đều tiết kiệm mà, giờ đến 39 cũng nổi ?”
Ánh mắt dò xét của cô như soi từ đầu tới chân.
Tôi đưa cho cô xem trang tài chính trong điện thoại.
“Em gửi tiết kiệm kỳ hạn hết , giờ chẳng còn đồng nào tiêu vặt, mỗi lần ăn cơm nhờ mẹ chuyển tiền.”
“Chẳng lẽ em sợ chị bắt chia tiền nên cố ý gửi hết kỳ hạn ?”
“Không …”
Mặt cô sầm xuống ngay lập tức, giọng điệu cũng gay gắt hẳn lên.
“Triệu Duyệt, nếu nhờ chị xin giùm với trưởng phòng thì em qua nổi thời gian thử việc chắc? Giờ em đối xử với chị kiểu đấy ?”
“Nếu em thấy chị lợi dụng em, thì em khỏi ăn với chị luôn cũng .”
“Chị thấy em tội nghiệp ai cùng nên mới rủ em ăn trưa mỗi ngày, cuối cùng chị nhờ em mua vài thứ ở Watsons thì em tính toán chi li với chị như !”
“Chỗ đó tới năm trăm mấy lận đó! Là nửa tháng chi tiêu của chị! Vì em mua nên chị mới gộp vô để giảm giá, kết quả giờ bắt chị trả hết?”
Cô to đến mức cả văn phòng đều thấy.
2
Tôi còn lên tiếng thì mấy đồng nghiệp đã bu .
“Triệu Duyệt ? Chị Linh Linh nhà cảnh khó khăn, em cũng biết mà, nỡ xử tệ với chị ?”
“ đó, chị Linh Linh còn giữ hoá đơn ? Để chị tiền cho em .”
“Chi bằng đừng ăn trưa với Triệu Duyệt nữa, qua với tụi chị, khỏi bắt nạt.”
Chương Linh Linh che mặt , nhưng nhân lúc ai để ý thì liếc một cái đầy khiêu khích.
Tôi cúi đầu, siết chặt tay.
Lúc nào cũng .
Chương Linh Linh công ty hai tháng, nhưng thời gian chuyển chính thức cùng một ngày.
Hồi đó định hỏi trưởng phòng về quy định thử việc, thì cô lén kéo .
“Bé , em biết suýt nữa trưởng phòng loại em ? Là chị với bả rằng, em mà thì chị cũng nghỉ theo, nên bả mới ráng giữ em .”
“Giờ bả vẫn thích em , em đừng gây chuyện với bả đấy!”
Tôi mới trường, đây là công việc đầu tiên, biết rõ tiêu chuẩn thử việc chẳng hiểu gì về mấy quy tắc ngầm trong công ty nên tin cô răm rắp.
Tôi biết ơn cô lắm, nên mặc nhiên giúp trả tiền cơm trưa, mua đồ mấy app giá rẻ cũng để cô chọn, cả trà sữa cũng luôn để thanh toán để giảm giá.
Cô chẳng từ chối bao giờ, mặt dày nhận hết.
Cho đến vài hôm tình cờ lén cô chuyện với trưởng phòng, thì mới biết qua thử việc là cô ! Cô dụ dỗ trưởng phòng bằng câu “Triệu Duyệt thì cũng nghỉ” nên mới giữ , còn là duyệt .
Từ lúc đó, bắt đầu đề phòng.
cô quen đồng nghiệp , biết cách nịnh nọt và tạo quan hệ hơn nhiều, mối quan hệ trong công ty cũng hơn.
Mỗi lần cô bẻ lái câu chuyện, giải thích thế nào thì trong mắt mọi cũng thành tính toán, chia tiền.
Cô ráng giữ làm bạn ăn trưa cũng chỉ vì còn nợ cô một “ân tình lớn”.
Mà mấy khác còn khen cô bụng.
Lần , thực sự chịu hết nổi .
Tôi khẩy, đập mạnh tờ hoá đơn cô vứt lên bàn.
“Thương cô thì mấy trả giùm ?”
“Tôi da khô, cô da dầu, mấy đống đồ dưỡng da kiềm dầu xem là ai mua, ai lôi theo để đủ hoá đơn giảm giá?”
Lần đầu tiên phản kháng, cả văn phòng sững .
3
Chương Linh Linh bắt đầu hoảng.
“Gì mà da dầu! Da chị hề dầu!”
Cô càng luống cuống thì mọi càng tò mò.
Mấy lúc nãy bênh cô hoá đơn, mặt cô , im luôn.
Một khác cũng với giọng ngập ngừng.
“Tiểu Chương, chuyện giống như lúc nãy chị nha…”
Chương Linh Linh bắt đầu thấy chột , ánh mắt đồng nghiệp cô cũng khác .
“Bé , xin nha, chị lỡ miệng , biết mọi phản ứng dữ luôn…”
“Không , bình thường hai đứa cãi là đó, mấy cũng đừng trách Triệu Duyệt nữa, giải tán ~”
Bình thường cô là mọi nghĩ gây chuyện , dần ấn tượng với .
lần chẳng ai hùa theo, trừ vài tiếng ai về chỗ nấy.
Chương Linh Linh thấy ép trả tiền thì mặt càng khó coi.
“Triệu Duyệt, em làm chị mất mặt mọi như ?”
“Không , em xin chị, mua ly trà sữa chuộc thì chị mới bỏ qua.”
Tôi mặt biểu cảm gõ tiếp bản kế hoạch, chiều nay là hạn chót , đôi co với cô .
“Em thấy đó! Nếu nhờ chị xin giùm, em sớm đuổi …”
Tôi đột ngột đầu trừng mắt với cô .
“Vậy hỏi trưởng phòng ? Xem lúc đó ai mới là giữ .”
“Bình thường sẽ công ty nào chuyển chính thức cho một thực tập sinh đạt, ngược mấy thử việc ba tháng mới đáng lo.”
Nghe xong, khí thế của cô tụt ngay một nửa, im lặng.
Nếu trưởng phòng mà biết chuyện, dù Chương Linh Linh đã ký hợp đồng, thì việc dùng lý do giả để giữ cũng coi như lừa offer, khó sống.
Chiều hôm đó yên làm việc, bản kế hoạch chuẩn suốt hai tuần cũng thành đúng hạn.
vì trưa theo cô ăn bát bún cay dơ dáy nên đau bụng, vội vàng lưu file chạy .
Về chỗ, nộp bản kế hoạch xong thì thấy Chương Linh Linh đầy ẩn ý.
4
Sáng hôm , đúng giờ chạy văn phòng thì trưởng phòng gào nổ nóc.
“Triệu Duyệt! Vào đây cho !”
Tôi đặt túi xuống, liếc thấy Chương Linh Linh cúi đầu tỉa móng, môi cong cong như đang .
Cửa kính phòng trưởng phòng “rầm” một tiếng mở toang, bà quăng cả xấp giấy lên bàn.
“Giải thích , bản kế hoạch của cô và Chương Linh Linh giống hệt ? Mà cô nộp cô nửa tiếng!”
Đầu ù lên, chợt nhớ khi nộp kế hoạch hôm qua chạy vệ sinh vì đau bụng, kịp khoá máy tính.
Khi thì Chương Linh Linh đang len lén về phía .
Tôi hít sâu một , mở ổ đĩa đám mây và thư mục trong máy, mười mấy file theo ngày hiện ngay ngắn, bản đầu tiên sửa từ hai tuần .
“Trưởng phòng, kế hoạch là em tự làm, mọi quá trình đều bản lưu.”
“Đây là từng bản chỉnh sửa mỗi ngày, gồm dữ liệu khảo sát, sơ đồ tư duy, cả email trao đổi với khách.”
Trưởng phòng nheo mắt màn hình, mặt càng lúc càng tối sầm.
Chương Linh Linh chẳng biết chui lên lúc nào, run giọng chen .
“Duyệt Duyệt, chị biết em luôn ưa chị, nhưng thể vu oan cho chị trộm tài liệu …”
Cô nước mắt rưng rưng, trông như con thỏ giẫm đuôi.
Tôi lạnh.
“Vu oan? Toàn bộ lịch sử làm việc của đều ở đây, còn của cô ?”
Mặt Chương Linh Linh đỏ bừng, ấp úng mãi mới nặn một câu.
“Chị… chị quen lưu bản nháp! Chị một lần là xong luôn!”
“Vậy tại trong bản của chị số liệu mà tuần còn sửa?”
Tôi chiếu hai bản kế hoạch lên màn hình lớn, khoanh đỏ bảy tám chỗ sai y hệt .
Cả văn phòng im phăng phắc, mấy âm thầm kéo ghế lùi nửa mét.
Trưởng phòng đập bàn cái rầm.
“Chương Linh Linh! Lần dã ngoại chị đã gian lận hoá đơn, còn cho qua. Giờ ăn cắp bản kế hoạch của đồng nghiệp? Lương tháng cắt một nửa, thưởng thì ! Còn thêm lần nữa thì cút luôn!”
Bà bưng ly trà lên nốc một , sang thêm.
“Tiểu Triệu… bản kế hoạch , thưởng gấp đôi, nhưng nhớ rút kinh nghiệm, lần đau bụng thì cũng ôm luôn laptop theo!”
Chương Linh Linh móng tay cắm lòng bàn tay, đột nhiên hét to lao đến.
“Triệu Duyệt mày hại tao! Mày tao chết đúng ! Tao nghèo, tao khó khăn, mày biết mà vẫn nhẫn tâm hại tao!”
Tôi nghiêng né.
“Vậy thì đáng đời, ai bảo cái cảnh đó khiến mày trộm bản kế hoạch của khác?”