NPC trong trò chơi kinh dị đều là hàng xóm của tôi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:30:50
Chỉ vì Chu Kiều Kiều luôn miệng lóc:
“Có vì con con ruột, nên ba mẹ thương con nữa ?”
Để cho nó cảm thấy an …
Tôi phép sống sung sướng.
Tôi gương mặt hiền từ của bác Lý, nước mắt kiềm mà rơi lã chã.
Thì , … cũng là một ngôi may mắn ?
Tôi còn kịp với bác Lý mấy câu, thì cửa đập rầm rầm như sắp long bản lề.
Bác mở cửa, làu bàu:
“Lại mấy đứa biết điều đến nữa .”
Cửa bật mở, ba mẹ dẫn theo Chu Kiều Kiều lảo đảo xông .
Quần áo xộc xệch, mặt mũi đầy vết thương, áo còn lốm đốm máu…
Trong ký ức của , họ luôn là những điềm đạm, thanh nhã, từng lúc nào chật vật thế .
“Chu Nhuyệt, mày ở đây?”
Thấy , vẻ hoảng loạn mặt em họ lập tức chuyển thành kinh ngạc. Nó chỉ tay , mặt đầy vẻ thể tin nổi:
“Tao hiểu , mày cùng một bọn với tụi nó!”
“Mày cũng là quái vật!”
Tôi há miệng định gì đó, thì dì Lý đã sa sầm nét mặt đáp lời:
“Tiểu Chu đến nhà dì chơi, các cũng quản?”
“Đám thuê nhà như các , đúng là chẳng biết lễ nghĩa gì cả.”
Dì Lý sang em họ , sát khí gần như ngưng tụ thành hình, khí lập tức đông cứng .
Ba kéo em họ, hạ giọng:
“Đừng quên, còn nhiệm vụ làm, giữ quan hệ với đám NPC .”
Em họ lúc mới im lặng, mím môi, chỉ là ánh mắt nó vẫn ngập đầy căm ghét.
Ba tới, vỗ nhẹ vai :
“Chu Nhuyệt, đây là bạn con hả? Cũng giới thiệu với ba một tiếng, đúng là con nhỏ , ba con thân thiết gì khách sáo.”
Tôi quen với kiểu thân thiết , khẽ nghiêng tránh .
Ông chìa tay về phía dì Lý:
“Tôi là ba của Chu Nhuyệt, hôm nay mới thuê nhà ở đây, ngờ con bé cũng sống ở khu . Từ nhỏ nó đã chẳng gì, cảm ơn mọi đã chăm sóc nó.”
Nói xong, ông đẩy em họ lên phía :
“Đây là em gái của Chu Nhuyệt, tên là Kiều Kiều, ngoan ngoãn hơn chị nó nhiều.”
Dì Lý nhướng mày:
“Sao từng Tiểu Chu nhắc là còn một đứa em gái?”
“ thấy Tiểu Chu là một đứa trẻ .”
“Nó dọn tới đây đã lâu , thấy các làm cha làm mẹ tới thăm lần nào .”
Mẹ nở nụ dịu dàng với :
“Chu Nhuyệt, mau giải thích cho dì hiểu .” Bà nháy mắt, ghé sát tai thì thầm:
“Nghe lời, xin bà nương tay với nhiệm vụ của tụi tao.”
Trong giọng còn mang theo lời đe dọa:
“Không thì tao với ba mày sẽ cần mày nữa .”
Đó là cách mẹ dọa từ nhỏ.
Chỉ cần trái ý một chút, bà liền : “Mẹ cần con nữa.”
Tôi từng sợ ba mẹ bỏ rơi, trở thành đứa trẻ mồ côi. Vì luôn răm rắp lời họ. Chiêu lúc nào cũng hữu hiệu.
Thứ khi còn nhỏ, nhất thiết trở thành xiềng xích cả đời .
Khóe môi cong lên, nở một nụ giễu cợt.
Chút tình thân cuối cùng , từ lâu đã tan biến khoảnh khắc họ vứt bỏ mạng sống .
Tôi còn là đứa con ngoan biết dâng trọn bản thân chỉ vì vài lời thương hại nữa.
Tôi nắm tay dì Lý, từng chữ từng lời rõ ràng:
“Dì ơi, con quen biết họ.”
Dì Lý như biến thành một khác.
Ngay lập tức, nét mặt bà trầm xuống.
“Tôi thích kẻ dối. Kẻ dối thì trừng phạt.”
Gió lạnh hiểu từ thổi tới, ngay cả cũng nổi hết da gà.
Mẹ lập tức lắp bắp, túm lấy tay áo , định tát thẳng mặt .
“Con khốn, mày linh tinh gì đấy! Tao sinh mày, mày quen biết tao?”
Tôi chụp lấy cổ tay bà , hai tay giằng co giữa trung.
Mẹ ngờ đứa con gái quen nhún nhường dám phản kháng, bà khựng tại chỗ, chết lặng.
Dì Lý quát lớn:
“Đủ !”