NPC trong trò chơi kinh dị đều là hàng xóm của tôi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:30:52
“Bà tự chuốc lấy.”
“Kiếp đừng mà quấy rầy Tiểu Chu nữa.”
Bà giơ tay, móng tay sắc nhọn xuyên thẳng qua ngực mẹ .
Sức lực cuối cùng của mẹ dùng để trợn to mắt. Bà rạp mặt đất, tròng mắt chuyển hướng về phía , rơi xuống những giọt lệ hối hận.
Môi bà mấp máy, phát âm thanh.
Xem khẩu hình, là: “Xin .”
Chỗ tim bà đã móc rỗng, trái tim đập thình thịch trong tay dì Lý.
Dì Lý nó một cái đầy ghét bỏ:
“Xem cái tim đen kìa, con ruột thì cần, đối với con khác như .”
“Đáng đời.”
Bà tiện tay ném trái tim , nó lăn lông lốc một vòng yên nền đất:
“Thôi, cần nữa, còn thấy bẩn.”
Bà vỗ vai :
“Không đáng để con buồn.”
Mẹ cuối cùng chết nhắm mắt.
Tôi cắn chặt môi.
Lòng rối như tơ vò.
Mẹ lừa cả đời, cứ ngỡ Chu Kiều Kiều là đứa con phúc tinh.
Yêu chiều đứa con ngoài luồng của chồng lên tận trời, coi như cỏ rác.
Tới khi hấp hối mới biết sự thật.
tình cảm muộn màng, rẻ hơn cả cỏ.
Người đáng thương, ắt cũng chỗ đáng giận.
Ba vẫn đang lẩm bẩm, dám xác mẹ, ngừng biện hộ cho sự tàn nhẫn của :
“Thực , nhà giàu lên cũng nhờ tiền bồi thường của vợ chồng em trai.”
“Bà chết vì Kiều Kiều, coi như trả ơn cho mấy năm làm bà hoàng .”
Em họ vẫn cúi đầu, mặt chút biểu cảm.
Nó từ lâu đã biết thân thế của .
Nên mới thể vô tư đẩy mẹ chết thay, thản nhiên cướp hết tất cả của .
“Bộp bộp bộp.”
Dì Lý vỗ tay:
“ là một gia đình biết hỗ trợ .”
“Đi .”
Ba và em họ lập tức vui mừng hớn hở, chẳng hề để tâm đến cái chết oan của mẹ, phấn khích chạy cửa.
, họ nguyên tại chỗ.
Không dám bước thêm bước nào.
9
Tôi thấy Tiểu Bảo nhóc con hàng xóm tầng .
Nó đang chặn cửa nhà dì Lý hu hu, thở hổn hển, chắn đường ba và Chu Kiều Kiều.
Tuy hiểu tại , nhưng chuyện NPC trong game là hàng xóm cũ của , giờ cũng chẳng còn bất ngờ gì nữa.
Tiểu Bảo ngọt ngào gọi một tiếng:
“Chị Chu Nhuyệt.”
Rồi chu môi nhào lòng .
Tôi đoán Tiểu Bảo là trẻ ở nông thôn, sống một ở đây. Vì bao giờ thấy ba mẹ nó.
Tôi từng âm thầm phàn nàn ba mẹ nó thật vô trách nhiệm, bỏ con nhỏ ở nhà một .
Vì đồng cảm với nó, thường xuyên chơi với nó.
Tôi như thường lệ xoa đầu nó, tóc con nít mềm mại, dễ chịu.
Tiểu Bảo vò rối tung đầu, bĩu môi vẻ vui:
“Chị ơi, bóng của em mất .”
Tôi chịu khi thấy trẻ con buồn, dịu giọng hỏi:
“Bóng gì , chị mua cái khác cho em nha.”
Tiểu Bảo chu môi:
“Là cái em lấy cổ một đấy, chơi bao lâu thì mất tiêu .”
Cổ lạnh toát, khóe miệng giật giật, đồng tử chấn động.
Lấy cổ ?
Không là… đầu đấy chứ?
Tôi cố gắng uốn nắn suy nghĩ kỳ quái của Tiểu Bảo, cho nó biết bóng đồ chơi nên trông như .
Em họ thấy Tiểu Bảo là con nít, chắc dễ dụ.
Nó mềm giọng, tự tin dỗ dành:
“Bé ngoan, để chị nha, chị cho bé kẹo, chịu ?”
Em họ xinh xắn, từ tới giờ con nít yêu thích.
Tiểu Bảo ngẩng khuôn mặt non nớt lên hai :
“Mấy là khách thuê mới ? Đi, giúp em tìm bóng.”
“Nếu tìm … thì làm bóng cho em.”
Em họ há miệng, ngờ Tiểu Bảo dễ dụ như tưởng.
Sức hấp dẫn thất bại, mặt nó xanh trắng xen kẽ.
Nó định từ chối thì âm thanh hệ thống vang lên cực đúng lúc:
【Vì hạnh phúc khu, xin đừng từ chối yêu cầu của hàng xóm.】
【Nếu , chọc giận hàng xóm , hậu quả tự chịu.】
Chỉ đành nuốt nước mắt mà đồng ý.
Ba run rẩy mở miệng:
“Em bé ơi, quả bóng của cháu trông như thế nào ?”
Tiểu Bảo bĩu môi, nghĩ một lúc :
“Trọc lóc, vui tí nào, chơi vài lần là hỏng .”
Tôi nhớ một chút, lúc ở ngoài cửa, hình như đúng là một chơi đầu trọc.
Chính là kẻ lúc ba mẹ bỏ rơi đã chỉ trích :
“Trên đời cha mẹ nào sai cả, chắc chắn là do con bé bất hiếu.”
Nên bây giờ họ mà yên lòng, tâm trí đều đặt việc tìm cái đầu của gã chơi đầu trọc đó.
Chẳng để ý chân, đường trơn, đường tối, đường oan nghiệt.
Đường dẫn thẳng đến quả báo.
Đường mà dìu khác xuống địa ngục, sớm muộn cũng ngày chính lăn theo.
Đường của Đường, là đường xuống dốc.
Đường của , từ giờ mới là đường lên đỉnh.
Dưới chân để ý, đường trơn lăn xuống, đường oan nghiệt đập mặt.
Đường thẳng xuống cầu thang.
Đường dập đầu, máu não tóe tung.
Đường của cô , cũng đến đoạn kết .
Tiểu Bảo chơi oẳn tù tì với ba và cô em họ.
Người thua sẽ lấy đầu làm bóng cho bé đá.
nếu cả hai giống , hòa, bé sẽ truy cứu nữa, coi như cho qua.
Thậm chí còn bé công nhận nghĩa là qua ải.
Ba lập tức đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, bàn bạc với em họ sẽ cùng “búa”.
Phương án đôi bên cùng lợi, kỹ thuật gì, đảm bảo sống sót rời khỏi nơi quái đản .
Em họ đương nhiên gật đầu cái rụp.
Tiểu Bảo mỉm đầy ẩn ý, một tiếng hô vang, ba lập tức “búa”.
Đối diện với ông, em họ duỗi thẳng tay “bao”.