Nữ đế Lệnh Nghi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:59:03
1.
Thậm chí mẫu phi còn chôn cất trong Hoàng lăng. Nàng chôn vùi ở một ngọn núi hoang vu tại Giang Nam. Không bia mộ, cũng chẳng cây cối. Chỉ một nấm mồ nhỏ đánh dấu.
Ta co ro ôm đầu gối trong Diêu Hoa cung, đại cung nữ tâm phúc của mẫu phi nghẹn ngào nước mắt về chuyện hậu sự của nàng:
“Công chúa, nương nương quá thê thảm, cũng quá oan ức. Nô tỳ ……”
Ánh nến lay động, bóng rèm đong đưa, hắt lên một góc quần áo.
Nữ tử mang theo nức nở nghẹn ngào chợt cao giọng ngắt lời: “Vãn Thu, ngươi đừng nữa. Mẫu phi nhiễm dịch bệnh, bệnh nặng qua khỏi.”
“Muốn oán, cũng chỉ thể oán trách mệnh.”
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu , dùng ánh mắt hiệu với nàng, ý tai vách mạch rừng. Vãn Thu kẻ ngốc, xong lập tức im bặt.
“Con của quả nhiên thông suốt, hổ là tử của Tịnh An sư phụ.”
Phụ hoàng lạnh lùng một tiếng, vén rèm bước . Hắn chằm chằm về phía , hệt như xuyên qua đôi mắt để thấu tâm tư trong lòng .
Ta cố gắng áp chế nỗi sợ hãi xuống tận sâu đáy lòng, hề tránh né:
“Sư phụ rằng cuộc đời mỗi đều định . Không ai tránh khỏi sinh lão bệnh tử.”
Phụ hoàng hừ lạnh: “Lời thì là như , nhưng dù đó cũng là mẫu phi của con. Tuổi con còn nhỏ mà vô tình đến mức .”
“Ta thấy đều là đám tiện tỳ dạy hư con.”
Ánh mắt Đế vương lạnh lẽo lướt qua Vãn Thu, đó tựa như bóp c-h-ế-t một con muỗi:
“Đưa xuống, đánh c-h-ế-t.”
Thân thể Vãn Thu run lên, cắn chặt môi, hề lên tiếng cầu xin tha mạng. Ta nhảy xuống giường, cầm lên bức tranh ngay bên cạnh:
“Phụ hoàng, chỉ là một nô tỳ, c-h-ế-t thì c-h-ế-t thôi. nàng sở trường mà kẻ khác , bàn tay vẽ tranh , do chính mẫu phi truyền mà .”
“Phụ hoàng thể giữ nàng, để nàng con vẽ nốt bức chân dung mẫu phi hãy ban c-h-ế-t ?”
Phụ hoàng thoáng sửng sốt, nhận lấy bức tranh từ trong tay . Bức tranh vẽ mẫu phi sống động như thật. Đáy mắt loé lên chút cảm xúc phức tạp, khi khép bức tranh thì trầm giọng : “Vậy thì ban một chén thuốc câm .”
Phụ hoàng , mới dám thở phào một .
Tuy rằng Vãn Thu câm, nhưng cuối cùng vẫn thể bảo vệ mạng sống của và nàng.
Từ khi phụ hoàng hồi cung, những lời đồn đãi nổi lên bốn phía khắp hậu cung. Rằng Ninh phi nương nương sủng ái lục cung đột nhiên qua đời tại Giang Nam, thậm chí còn chôn ngay tại chỗ, đến quan tài cũng mang về.
Người ngờ vực nguyên nhân phía cũng là điều khó tránh khỏi.
Vãn Thu theo đến Giang Nam, mà chẳng hỏi tin tức gì ở chỗ , tình thế cấp bách, những kẻ tâm theo dõi.
Ta chằm chằm ánh nến, trong đầu ngổn ngang ý nghĩ mơ hồ. Hai ngày , mới đốt một tờ giấy ngọn nến :
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
[Hoàng đế thích trong cung bàn tán về nguyên nhân cái c-h-ế-t của mẫu , Tiểu Lưu Nhi cần cẩn thận.]
Nét chữ đó giống hệt với nét chữ tờ giấy nhét tay khi hồi cung.
Trên tờ giấy rằng:
[Tiểu Lưu Nhi, Hoàng đế đa nghi thích g-i-ế-t chóc. Bất luận là ai với điều gì, mẫu của là do nhiễm ôn dịch, bệnh nặng qua khỏi. Nhớ kỹ!]
[Người sống sót, đây là tâm nguyện duy nhất của mẫu .]
Ta tên Tiêu Lệnh Nghi, công chúa An Bình của Đại Lương.
Tiểu Lưu Nhi là nhũ danh mà chỉ và mẫu phi .
2.
Phụ hoàng cho phép rời khỏi Diêu Hoa cung, vẫn để ở chính điện của mẫu phi, còn lệnh cho Lương quý nhân tới trông nom .
Lúc mẫu phi đối xử với Lương quý nhân , thường xuyên qua thiết. Bà cũng sủng ái nhiều, con cái, nên hết lòng chăm sóc và nuôi dưỡng như con ruột của bà.
Phụ hoàng bao giờ đặt chân Diêu Hoa cung nữa, ông dường như quên mất sự tồn tại của .
Vài năm , Lương quý nhân , bảo rằng ngày càng giống với mẫu phi của .
Vào sinh thần thứ mười bốn của , nhận một món quà bí mật.
Một chậu hoa đỏ rực và một bức thư nhỏ quen thuộc.
Trong thư loài hoa là hoa Cam Thảo, còn ghi rõ chi tiết về cách chăm sóc và thu hoạch.
Cuối thư, kèm theo một lời chúc:
[Tiểu Lưu Nhi, hy vọng sẽ luôn khoẻ mạnh, thoát khỏi tai ương, sống một cuộc đời hạnh phúc. 】
Vừa đốt xong tờ giấy, thái giám của phụ hoàng liền tới. Ông cho Khâm thiên giám gần đây quan sát thiên tượng phát hiện một tử vi tinh, đang đe dọa đến Đế Tinh.
Phụ hoàng triệu tập tất cả các hoàng tử và công chúa đến cung Càn Thanh để yết kiến.
Tim hẫng một nhịp.
Lấy cớ y phục, vội vàng thả con chim bói cá khỏi lồng.
Ta nhờ Vãn Thu trang điểm cho giống với mẫu phi năm xưa, lấy chiếc trâm cài tóc bằng cây liễu mà mẫu phi thích nhất khi còn sống cài lên.
Khi đến Càn Thanh cung, hai vị hoàng của quỳ ở đó.
Phụ hoàng ít con cái, chỉ hai trai một gái.
Đại hoàng tử là con trai của Quý phi Lưu Thục Phi, nhà ngoại là gia tộc bậc nhất Giang Nam, Gia tộc họ Lưu.
Nhị hoàng tử là con của Hoàng hậu, một gia tộc tôn quý ở Hà Tây, Trịnh gia Hà Tây.
Khâm Thiên Giám đang phía bên , cạnh phụ hoàng, ông cầm một bản đồ thiên văn và nhanh.
Khi lên và thấy mặt , phụ hoàng sửng sốt.
Ta giả vờ và quỳ xuống bên cạnh hai vị hoàng , cúi thấp đầu.
"An Bình, hôm nay là sinh thần của con?"
Giọng phụ hoàng vang lên từ phía , gật đầu.
"Lúc Ninh phi hạ sinh con, nàng vì sinh non, đau đớn cả ngày, khó khăn. Hôm nay con nhớ thắp một nén hương cho nàng."
Ta cung kính lạy phụ hoàng ba cái: "Nhi thần sẽ bao giờ quên công ơn sinh thành và dưỡng dục của phụ hoàng, mẫu phi.”
Ông gật đầu hỏi Trương Kiến Chính: "Thế nào? Đã ?"
Trương Kiến Chính ngẩng đầu, liếc mặt và mặt hai vị hoàng tử, vẻ mặt do dự.
"Bệ hạ, mệnh của hai vị hoàng tử và công chúa chút đặc biệt. Nhất là nhị hoàng tử và tam công chúa, họ vẫn trưởng thành , ngũ quan vẫn còn biến đổi."
Phụ hoàng chút sốt ruột: "Vậy thì dựa theo ngũ quan hôm nay mà tính ."
Trương Kiến Chính dám do dự nữa: "Thần nghĩ, ngũ quan của nhị hoàng tử và tam công chúa thể gây nguy hiểm cho Đế tinh. ngũ quan hiện tại của tam công chúa dường như là trở ngại đối với bệ hạ."
Ta cụp mắt, tai theo mũi, mũi theo tim. Chiếc trâm hoa mai trán che nốt ruồi đỏ trán .
Nhị hoàng tử thẳng dậy: “Tên cẩu quan nhà ngươi! Là ai sai bảo ngươi? Ở đây ăn bậy bạ, mê hoặc hoàng thượng, g.i.ế.t c.h.ế.t hoàng tộc!”
Cuộn tranh giấy bằng ngọc từ cao đập xuống.
Nhị hoàng tử dám né tránh, góc nhọn của cuộn tranh cào má , để một vết m.á.u dài.
"Trương Kiến Chính theo lệnh trẫm. Ngươi nghĩ ai là kẻ chuyện ?" Hoàng đế hỏi với giọng điệu nghiêm nghị, khuôn mặt u ám hiện lên vẻ dữ tợn.
Nhị hoàng tử run rẩy, mắt đảo quanh, khi thấy , như thể nắm lấy một khúc gỗ trôi nổi, hỏi một cách nham hiểm:
"Tam , trang điểm tinh xảo như , ngươi vẫn thể rõ khuôn mặt của ?"
"Tại phụ hoàng để rửa mặt sạch sẽ, và để Trương Kiến Chính kỹ hơn?"
Gân xanh trán nổi lên, khuôn mặt dữ tợn, cho vết m.á.u trông càng ghê rợn hơn.
Ta đối diện với ánh mắt nghi ngờ của phụ hoàng: “Nhị hoàng nghi ngờ, nhi thần sẽ rửa mặt để chứng minh với phụ hoàng.”
3.
Nói xong, Trương Kiến Chính đang ở bên cạnh : “Phụ hoàng , mẫu phi của đau đớn suốt một ngày mới sinh .”
“Lúc nhỏ, mẫu phi từng nhờ Tĩnh An sư phụ bói cho một quẻ, nhưng Tĩnh An sư phụ rằng vẻ bói xem lúc nửa đêm thì mới chính xác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-de-lenh-nghi/chuong-1.html.]
“Ta tự hỏi là ngài sẽ nghĩ gì về điều , thưa ngài Khâm thiên giám?”
Trương Kiến Chính lập tức toát mồ hôi lạnh: "Tĩnh An sư phụ là kinh nghiệm, tài giỏi, lời ngài chắc chắn là đúng.”
"Thần , Tam công chúa vận mệnh đặc biệt, quả thực nếu sinh đầu giờ Tử hoặc cuối giờ Tử, thì ngày tháng cũng khác , vận mệnh cũng khác biệt."
Ta tiếp tục hỏi: "Vậy thì lời của phụ hoàng , Đế tinh gặp nguy hiểm. Là sớm muộn?"
Trương Kiến Chính tính toán điều giấy nhiều khi trả lời một cách cẩn thận: "Thần sẽ tính xem…”
Ta thở dài lớn với phụ hoàng:
"Vì Tĩnh An sư phụ chịu xem bói cho nhi thần nên mẫu phi đặc biệt tìm đến bà đỡ đỡ đẻ cho nhi thần và xác nhận từ nhiều . Cuối cùng, cũng chính xác thời điểm mà nhi thần sinh . ”
"Phụ hoàng, nhi thần sinh giờ Tử, nhưng sớm muộn, phái điều tra sẽ rõ.”
Hoàng đế liếc Trương Kiến Chính.
Ông lão lau mồ hôi lạnh trán quỳ xuống nhận tội: "Thần tròn bổn phận của ! Thần chỉ theo phong tục, tính toán thời điểm công chúa rời, nhưng ngờ là công chúa sinh sớm hơn.”
Phụ hoàng khịt mũi và : "Ngươi càng già càng hồ đồ! Tự lãnh năm mươi g.ậ.y .”
Trương Kiến Chính đầu đầy tóc bạc trắng miễn cưỡng gật đầu rời . Không liệu năm mươi g.ậ.y lấy mạng của ông .
Ánh mắt của hoàng đế về phía Nhị hoàng tử ở bên cạnh, cảm giác ướt át trơn trượt giống như một rắn độc bò mặt .
Hắn run rẩy như cái rây, nhưng vẫn nắm chặt lấy khúc gỗ trôi dạt: "Tam , rửa mặt ?"
Ta mỉm và tháo trâm cài tóc bằng liễu , mái tóc đen của xõa xuống, khiến phụ hoàng nữa sửng sốt.
Sau đó, sang thái giám : "Công công hãy mang cho bổn cung một chậu nước."
Ông xin phép hoàng đế lui chuẩn .
Một giọng the thé vang lên từ bên ngoài cánh cửa cung điện nặng nề:
"Thái sư Lưu Vinh Vũ cùng các vị đại thần tới…"
4.
Cánh cửa cung điện mở . Ánh sáng mặt trời lúc gần trưa chiếu , tạo một chùm sáng dài xiên.
Một bóng cao lớn qua luồng sáng bước .
Ông mặc bộ y phục đen, đầu đội mũ quan, trông nghiêm trang và điềm tĩnh.
Ông cúi chào phụ hoàng và : "Chúc mừng bệ hạ. Chúc mừng bệ hạ. Việc phát hiện Lạc thư ở Hà Tây là điềm báo may mắn tột bậc."
Phụ hoàng vui mà còn tức giận: "Tại là Hà Tây?"
Lưu Dung Vũ trong điện, giọng bình tĩnh: "Hà Tây là quê hương của Hoàng hậu, Phượng hoàng mang thai sinh hạ hoàng tử, là ý trời!”
Phụ hoàng lạnh: "Ngươi lo lắng cho Lưu gia của ngươi ?"
"Lưu gia cao quý như , thần gì lo lắng cả."
Phụ hoàng Đại hoàng tử: "Còn con thì ? Con cũng vội ?"
Sau khi cung điện, Đại hoàng tử, vẫn im lặng suốt thời gian qua, dậy và : "Phụ hoàng đang ở độ tuổi sung sức, nhi thần là con trai của , đương nhiên sẽ che chở."
Hoàng đế lớn và "" ba , đó Nhị hoàng tử với vẻ nham hiểm: “Trẫm còn già mà ngươi lo tính toán ? Trịnh gia Hà Tây! Đ.á.n.g chết!”
Khuôn mặt của Nhị hoàng tử mất hết sắc thái kể từ khi Lưu Vinh Vũ báo tin điềm lành xuất hiện ở Hà Tây.
Lúc , chỉ kịp hét lên "Mẫu hậu, cứu nhi thần——" thì phụ hoàng sai bịt miệng và lôi .
Ta lặng lẽ đặt viên phấn che khuyết điểm trong nước giữa các ngón tay trở tay áo và thở phào nhẹ nhõm.
May mắn , Lưu Vinh Vũ đến kịp lúc. Nếu , sẽ dám chắc chắn rằng thể che nốt ruồi đỏ mà để dấu vết nào.
Mẫu phi quá hiểu phụ hoàng. Ngay khi lời tiên tri đưa , bà thể thoát khỏi cái c.h.ế.t.
Khi phụ hoàng lệnh cho t.r.a t.ấ.n tên thuật sư, mẫu phi lấy lý do cảm thấy khỏe để rời , đến gặp và vội vã cho về cái c.h.ế.t của .
Bà rằng nếu gặp rắc rối, hãy thả chim bói cá ở Diệu Hoa cung .
Cuối cùng, nguyên nhân của tai họa đe dọa Đế Tinh phát hiện. Là do vận mệnh của nhị hoàng tử ảnh hưởng đến.
Hoàng đế vui mừng, với Lưu Vinh Vũ: "Hôm nay trẫm giữ ngươi chơi cờ, ngươi hãy gặp Quý phi."
Lưu Vinh Vũ cảm ơn, cùng đại hoàng tử đến cung Minh Hoa của Thục phi.
Ta là duy nhất còn ở trong diện.
Phụ hoàng chìm suy nghĩ. Ông một lúc lâu và lẩm bẩm một : "Giống A Châu, thực sự giống như..."
Mẫu phi xuất từ gia tộc họ Trác, một gia tộc ở phía nam Tân Cương, và tên thời thiếu nữ của bà là Mãn Châu.
Ta tránh ánh mắt của phụ hoàng mà chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo cho đến khi tim đau nhói.
Cuối cùng, phụ hoàng vẫy tay và để .
Ông còn lệnh cho đến cung Diêu Hoa của lấy hết những bức chân dung của Ninh phi do Vãn Thu vẽ.
Khi bước khỏi cung Càn Thanh thì là buổi trưa.
Ta nheo mắt đồng hồ mặt trời ở bên ngoài.
Thời gian trôi nhanh quá.
Chỉ trong chớp mắt, mẫu phi mất hơn bốn năm.
Ta nhớ .
5.
Trên đường trở về Diêu Hoa cung, cố ý vòng qua để hỏi thăm tình hình của Trương Kiến Chính.
Phụ hoàng là vô cùng tàn nhẫn, Trương Kiến Chính cũng tính là bằng hữu của ông, nhưng ông lệnh đánh năm mươi gậymà hề thương tiếc.
Ông chỉ còn một chút thở yếu ớt, duy trì sự sống. Trái tim cũng tan vỡ. Ta còn thể sống bao nhiêu năm nữa.
Khi trở về Diêu Hoa cung, chim bói cá trở về và đang nhàn nhã mổ thức ăn tay Vãn Thu.
Ban đầu một đôi chim bói cá, một con mẫu phi đưa về phía nam sông Dương Tử.
Sau khi mẫu phi mất, cho hầu tìm kiếm nhưng đều vô ích, họ đều chim bói cá nhất định linh hồn và theo linh hồn của chủ nhân.
Thấy bước , Vãn Thu hiệu cho rằng mấy cuộn tranh chân dung của mẫu phi phụ hoàng lấy .
Ta cầm bút một tờ giấy: [Ta đưa thuốc cho Trương Kiến Chính. 】Ta lấy con chim bói cá từ tay Vãn Thu, buộc một tờ giấy nó thả nó bay .
Đêm đến, một thái giám kín đáo lặng lẽ bên cạnh và : "Công chúa, thể cho tô tài thuốc của ?"
Ta lên khuôn mặt của . Khuôn mặt đó bình thường và cũng ấn tượng gì về cả.
y phục của thêu ở mặt , rõ ràng là mới đến.
Năng lực của Lưu Vinh Vũ còn lớn hơn nghĩ nhiều.
Ta lệnh cho Vãn Thu tìm đan dược bảo tâm, đồng thời bảo thái giám chuyển lời nhắn cho : "Thuốc , nội thương dù nghiêm trọng đến cũng thể bảo vệ kinh mạch, chậm rãi khỏi bệnh, cần lo lắng đến tính mạng. An Bình còn cách nào khác, đành nhắc đến chuyện Tử vi, hy vọng ngài tha thứ!”
Có nhiều loài hoa và thực vật kỳ lạ, các loài chim và động vật quý hiếm ở miền Nam Tân Cương. Ngay cả y thuật và thuốc men ở đó cũng khác so với ở đây.
Trác gia bảo vệ biên giới phía nam qua nhiều thế hệ, từ lâu hòa nhập khu vực địa phương.
Những viên thuốc bảo vệ tim và thuốc che khuyết điểm đều do mẫu phi mang về từ miền nam Tân Cương. Mặc dù bà còn nữa nhưng những thứ bà để vẫn đang bảo vệ và giúp đỡ .
Mũi đau, cố ngăn nước mắt chảy ngược trong.
Nghiêm nghị thái giám mặt : "Nói với chủ nhân của ngươi rằng cũng Hồng Văn Quán."
Hồng Văn Quán là nơi thái tử Đại Lương học tập. Ở đó, họ học cách trở thành hoàng đế và điều khiển dân. Người chiến thắng cuối cùng sẽ ngai vàng.
Thái giám lấy thuốc , nhưng mang lời đáp của Lưu Vinh Vũ trở .
Ba ngày , Hoàng hậu triệu kiến đến cung Khôn Ninh.
Lấy lý do bất kính với hoàng hậu, tát mặt 100 cái và phạt quỳ một viên gạch xanh lớn hai canh giờ buổi trưa ánh nắng mặt trời gay gắt.
Nhị hoàng tử đột ngột qua đ.ờ.i, hoàng hậu cũng là kẻ ngốc. Bà dám gì phụ hoàng nên chỉ thể trút giận lên .
Ta ăn uống gì cả ngày và cuối cùng ngất cái nắng như thiêu đốt.
Khi tỉnh dậy chiếc ghế dài quen thuộc trong Diêu Hoa cung, hiểu , luôn cảm thấy tiếng thở dài của Lưu Vinh Vũ trong lúc hôn mê