Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Nữ đế Lệnh Nghi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:59:06

11.

Ba ngày , khi trở về cung, thị nữ của Quý phi Lưu Thục Phi mang đến cho một hộp quà, rằng đó là quà mừng lễ Thất Tịch do Đại hoàng tử chuẩn cho .

Thị nữ lễ phép : "Hôm nay là lễ Thất Tịch, quý phi nương nương của chúng mời tam công chúa đến dùng bữa tối."

thứ bên trong hộp quà là ba chiếc lông đuôi của chim bói cá.

Khi hoàng hôn buông xuống, dẫn theo Vãn Thu đến Minh Hoa Cung.

Cuộc đàn áp phản loạn ở Hà Tây diễn thuận lợi, gia tộc họ Lưu công lao to lớn. Một đại thần trong triều lượt trình tấu, yêu cầu lập Quý phi Lưu Thục Phi tân hoàng hậu.

Vì thế, nên Minh Hoa cung treo đầy đèn lồng phượng hoàng đủ màu sắc, trông lộng lẫy.

Lưu Quý phi nắm tay , mỉm chào hỏi: "Lâu lắm mới gặp An Bình, quả nhiên trở thành một tiểu mỹ nhân. Không nam nhân may mắn nào phúc phận trở thành Phò mã đây."

Ta cũng đáp : "Hôn sự của An Bình theo phụ hoàng sắp xếp."

Một lát , Lưu quý phi cuối cùng cũng nhắc đến Thái tử Bắc Yên, rằng tuổi trẻ cường tráng, văn võ song , vẻ ngoài xuất chúng.

Bà lệnh cho hầu mang chân dung của đến: "An Bình, ."

Ta cúi thấp lông mày, nhắm mắt : "Nương nương, An Bình vẫn còn nhỏ."

Lưu quý phi nhẹ nhàng vung quạt lụa : "Con cũng còn trẻ nữa, sang năm sẽ thành niên. Trước tiên chỉ cần định hôn với Bắc Yên, đó từ từ chuẩn , đến năm vặn đến lúc cử hành hôn lễ."

Ta bình tĩnh : " phụ hoàng hề như ."

còn kịp trả lời, giọng của Đại hoàng tử từ phía tấm rèm vang lên: "Tam cần lo lắng, thái sư sẽ với phụ hoàng.”

Hắn bước qua tấm rèm và với ánh mắt sắc lạnh.

Ta bình tĩnh cụp mắt xuống: "Ta gả cho , nên lo lắng."

Sắc mặt của Đại hoàng tử cứng , lạnh lùng lệnh cho thái giám ngoài rèm tiến : "Tam , nếu rượu mời uống thì đừng trách , sẽ gửi tặng thêm một món quà.”

Cái khay tay viên thái giám là một con chim bói cá gãy cổ.

Ta chỗ khác: "Thượng đế thương xót muôn loài, g.i.ế.t hại sinh linh mang phước lành gì."

Hắn thoả mãn khúc khích: "Nếu như bắt nó, ngươi lừa . Thật đáng tiếc…”

"Ngươi thích tích phúc, Bắc Yên cũng thích cái danh Bảo Quốc công chúa của ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn thì đối với chúng đều lợi.”

"Nếu , còn cách nào khác ngoài việc trao con chim c.h.ế.t cho phụ hoàng, để ông thấy công chúa của , phước lành bảo vệ đất nước, tay với xa đến ."

Ta cố gắng với giọng cứng nhắc: "Tùy Đại hoàng quyết định.”

12.

Trở về Diêu Hoa cung, hỏi Vãn Thu: "Ngươi ?"

Vãn Thu gật đầu, nghiền mực, cầm bút, cẩn thận vẽ bức chân dung của Lưu quý phi.

Ta việc gì nên sân xem Lương quý nhân và xỏ kim bảy cây.

Ánh trăng sáng như sợi chỉ bạc, chiếu sáng bộ sân.

Các thiếu nữ trẻ trung bay bằng tay , nhanh chóng luồn những sợi tơ đủ màu cây kim chín đuôi.

Lương quý nhân đưa tay kéo : "Công chúa, con cũng thử xem."

Ta nhanh chóng lắc đầu từ chối.

Đôi tay của thể khuấy động cả thế giới. yêu cầu xỏ kim thì là một việc khó.

Lương quý nhân che miệng khẽ, đó cầm một nút thắt đủ màu bàn nhét tay : "Đây gọi là ‘Tình yêu', công chúa cầm lấy."

Giữa tiếng và tiếng ồn ào, mặt trăng lên tới đỉnh đầu.

lúc bọn họ chuẩn rời , Lưu Vinh Vũ đột nhiên bước Diêu Hoa cung. Lương quý nhân nhanh chóng dẫn đám cung nữ rời .

Mấy ngày gặp, lông mày Lưu Vinh Vũ hiện lên vẻ mệt mỏi, liếc vật tượng trưng cho “Tình yêu” trong tay , gọi “Tiểu Lưu Nhi”.

"Kinh thành lời tiên tri, Đại Lương nữ quân, chặn tin tức , nhưng sớm muộn gì hoàng đế cũng sẽ .”

"Ta nghĩ Lục đại nhân ý với con, ngày mai sẽ cố gắng để đến Diêu Hoa cung, con hãy để xem thử."

Ta lắc đầu từ chối: "Con là lan truyền lời tiên đoán đó."

Lưu Vinh Vũ sửng sốt, trong đôi mắt lạnh lùng của ông đột nhiên bùng lên ngọn lửa: "Người điên ? Phải tốn nhiều công sức mới khiến hoàng đế hoài nghi ."

Ta chằm chằm biểu cảm của ông : "Vì ? Ta thể cạnh tranh vị trí đó?"

Lưu Vinh Vũ giật , ngọn lửa trong mắt tắt hẳn, đó trở hồ nước sâu trong đêm: "Người là nữ nhi, con đường nguy hiểm như ? Nếu sai một bước, sẽ c.h.ế.t."

Lúc , cuối cùng cũng hiểu vì sâu trong tiềm thức, cho ông bí mật .

" đây là mệnh của ." Ta mỉm , ngẩng đầu ngôi Thái Bạch bầu trời. "Nó ở ngay đó, thể trốn tránh."

Giọng của Lưu Vinh Vũ chút khàn khàn: "Người thể rời khỏi Đại Lương."

Ta hé miệng "Ồ" một tiếng đáp: "Đây là lý do khiến ngài gả đến Bắc Yên ?"

Lưu Vinh Vũ sửng sốt: "Người ?"

Ông hạ giọng, giọng điệu đặc biệt dịu dàng: "Tiểu Lưu Nhi, kiểm tra cẩn thận . Thái tử Bắc Yên quả thực là một ."

Ta chỉ im lặng ông mà trả lời.

Ánh mắt Lưu Vinh Vũ tối sầm , trong giọng chút cầu xin: "Tiểu Lưu Nhi, mẫu phi của con bảo con sống thật , nếu con bước con đường , chắc thể bảo vệ con."

"Vậy nếu đến Bắc Yên, ngài thể bảo vệ ?"

Giọng của Lưu Vinh Vũ chút bất : "Con là công chúa của Đại Lương, trời ban phúc lành, hoàng thất Bắc Yên tự nhiên sẽ tôn kính con."

"Phúc lành?" Ta khúc khích.

"Ngài điều tra về Lục Đạo Uy ? Làm Thái sư thể tin lời bịa đặt của một đại sư quê mùa từ mà tới?"

Lưu Vinh Vũ im lặng một lát: "Chỉ cần còn sống, Đại Lương sẽ là chỗ dựa cho  con. Bắc Yên tuyệt đối sẽ dám đối xử tệ với con."

Ta ông một lúc đột nhiên mỉm với ông. Ta luyện tập nụ gương hàng ngàn , giống y như mẫu phi .

"Mẫu phi của từng là phi tần sủng ái nhất trong hậu cung, nhưng cuối cùng thì ?"

Những lời giống như tiếng sét đánh, nổ tung trong mắt Lưu Vinh Vũ, hồ nước sâu nhất thời gợn sóng, mang theo một trận cuồng phong dữ dội. Chỉ còn một chiếc thuyền đơn độc, vẫn đang vật lộn tiến về phía .

Ta giả vờ thấy, thề sẽ khuấy động một con sóng lớn trong hồ nước sâu : "Hay là nhà họ Lưu của các cần một đồng minh giống như Bắc Yên?"

Chiếc thuyền cô đơn di chuyển vội vã, cuối cùng đ.â.m rạn san hô và gió mạnh xé thành nhiều mảnh. Lưu Vinh Vũ một , môi một vết nứt nào.

Ông ngơ ngác , giọng buồn bã:

"Ta triều nửa đời , vì nhà họ Lưu..."

Lưu Vinh Vũ thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu bầu trời đầy . Ở hai bên bờ sông, Ngưu Lang và Chức Nữ đều từ xa.

Ông chằm chằm một lúc lâu, lâu đến nỗi nghĩ ông sẽ thêm gì nữa, nhưng cuối cùng ông cũng bằng giọng khàn khàn: "Như ý mong , thưa Tam công chúa!"

13.

Sau khi Lưu Vinh Vũ rời , đại sảnh tìm Vãn Thu: "Vẽ xong ?"

Vãn Thu im lặng gật đầu, trong mắt chút buồn bã.

Ta xuống tờ giấy vẽ chân dung của Lưu hoàng hậu, đó vẽ một đôi chim bói cá sống động.

Cặp chim bói cá trong cung Diệu Hoa cung ban đầu Vương Xuân nuôi dưỡng. Sau đó, bà cùng với mẫu phi mất ở Giang Nam. Vãn Thu coi vật là kỷ niệm của bà về Vương Xuân.

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y nàng : "Sớm muộn gì chúng cũng giải quyết những chuyện thôi."

Vãn Thu gật đầu và bắt đầu trang điểm cho . Nhờ đôi bàn tay khéo léo của nàng , già mười tuổi và gần như trở thành mẫu phi cách đây năm năm của .

Ta cởi bỏ bộ y phục lộng lẫy, chỉ để một lớp áo màu trắng đơn giản, tháo trâm cài tóc và thả mái tóc đen của xuống.

Sau đó, lặng lẽ ngoài, về phía Đài Ngắm Trăng bên hồ.

Từ khi mẫu phi mất, mỗi dịp lễ Thất Tịch, phụ hoàng một uống rượu ở đài ngắm trăng cho đến tận bình minh.

Đêm đó, phụ hoàng từ xa thấy một bóng ma nữ mặc đồ trắng, tóc đen che khuất mặt, đang về phía hồ.

Giọng của ông bắt đầu run rẩy: "A Châu, là nàng ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-de-lenh-nghi/chuong-3.html.]

Con ma nữ rên rỉ nhưng , như thể thứ gì đó chặn miệng nàng .

Hoàng đế nghẹn ngào : "Cuối cùng thì nàng cũng chịu đến gặp ."

Con ma nữ chỉ thể đáp ông bằng những tiếng rên rỉ.

Phụ hoàng chịu nổi, liền bật : "A Châu! Ta g.i.ế.t nàng. thể phá hủy đại nghiệp của tổ tiên để !"

Ông dậy loạng choạng về phía hồn ma nữ.

Nữ quỷ , mái tóc đen tung bay, để lộ nửa khuôn mặt, là dáng vẻ mà hoàng đế vẫn luôn nhớ mong.

Một đám khói trắng bốc lên từ cơ thể nàng.

Phụ hoàng kêu lên, tiếng kêu kinh hãi đau đớn: "A Châu——"

Ông loạng choạng về phía nàng đang , nhưng quá muộn.

Sau khi khói trắng tan , còn ai ở đó nữa, chỉ một tờ giấy màu vàng dùng để tế lễ mặt đất, đó bảy chữ màu đỏ tươi.

[Kẻ loạn giang sơn Đại Lương chính là Lưu Hoàng hậu.] 】

14.

Mặc dù từ chối lời đề nghị của Lưu Vinh Vũ, nhưng sáng sớm hôm Lục Đạo Uy vẫn đến Diêu Hoa cung.

Hắn lấy một tờ giấy màu vàng từ trong tay áo và hỏi: "Công chúa, nhận thứ ?"

Ta cúi mắt , đó chữ nào, nhàn nhã rót cho một tách . "Đương nhiên là bổn cung , đây là đồ vật dành cho khuất."

Lục Đạo Uy cầm tách lên nhấp một ngụm: "Lúc du ngoạn ở phía Nam Tân Cương, từng thấy một loại nước cỏ đỏ, dùng để chữ, vài giờ chữ sẽ tự nhiên biến mất."

Tim đập thình thịch, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Ngài mang nó đến kinh thành ? Bổn cung cũng thấy thứ kỳ diệu như ."

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Lục Đạo Uy lắc đầu: "Vật hiếm khó tìm."

Ta cảm thấy chút tiếc nuối và buồn bã: "Mẫu phi của bổn cung mất sớm, thể đưa bổn cung về phía Nam Tân Cương. Lần duy nhất bổn cung rời khỏi Kinh Thành là chuyến vi hành ở Giang Nam."

Ta ngước mắt Lục Đạo Uy: "Mẫu phi luôn tin vận mệnh, vẫn luôn tìm Lục Tổ gia trong truyền thuyết ở Đông Hải."

Lục Đạo Uy : "Đây là lý do công chúa lệnh cho điều tra thần ?"

Quả nhiên, .

Đại hoàng tử vẫn luôn kiêu ngạo thông minh, giỏi lấy lòng khác, nhất định sẽ đưa tờ giấy đó cho Lục Đạo Uy.

Ta trả lời mà hỏi: "Là Lục công tử ?"

" thì , đúng thì ?" Lục Đạo Uy xong liền mỉm , đó nhíu mày, trong mắt lộ vẻ đau đớn.

Ta đặt tách uống xuống, mỉm yếu ớt: "Ngài là hậu duệ của Lục Tổ ? Ngài là khách quý của bổn cung, cho nên bổn cung đặt biệt pha Phá Hồn vô cùng quý giá của để tiếp đãi, ngài cảm thấy hương vị thế nào?”

Khi ở chùa Thiên Trúc, Tĩnh An Sư Phụ điều tra Lục Đạo Uy chính là họ Lục Tổ ở Đông Hải.

Lục Đạo Uy cố gắng hết sức kiểm soát biểu cảm mặt: "Công chúa vị gì thì chính là vị đó."

Ta thẳng mắt : "Tốt lắm. Bổn cung hôm nay hỏi ngài mang họ Lục Tổ , mà chỉ hỏi về tương lai của ngài.”

"Nếu Lục đại nhân đồng ý hợp tác với bổn cung, những thứ mà phụ hoàng và Đại hoàng tử cho ngài, bổn cung đều thể cho.”

"Nếu ngài từ chối..." Ta mỉm , "thì sẽ chẳng tương lai nào cho ngài , thưa ngài… Lục đại nhân."

Lục Đạo Uy cố gắng nở nụ đẫm lệ: "Thần vẫn luôn hầu hạ công chúa, nếu , tại trong buổi yến tiệc hôm đó thần bao che cho công chúa?"

Ta gật đầu, lệnh cho Vãn Thu mang tượng Lục Tổ đến, bảo Lục Đạo Uy lấy danh nghĩa Lục Tổ lập lời thề, đưa thuốc giải cho .

Sau khi Lục Đạo Uy quy hàng, lông mày cũng thả lỏng.

Ta đặt một hộp thuốc mặt : "Ba ngày uống một viên, mỗi tháng đến gặp bổn cung để lấy một hộp thuốc mới. Phương thuốc giải độc chỉ trong đầu . Chỉ cần bổn cung sống, ngài cũng sẽ c.h.ế.t."

Lục Đạo Uy khổ: "Công chúa, thật sự tiêu tốn quá nhiều tâm tư."

Ta cong môi : "Không …dù gì thì ngài cũng là khách quý của bổn cung mà."

Thực , chỉ đang lừa thôi. Trà Phá Hồn chỉ là một loại thuốc độc thông thường, cần uống thuốc giải thường xuyên. 

nếu từ chối yêu cầu của , còn cách nào khác ngoài việc g.i.ế.t bảo Lưu Vinh Vũ dọn dẹp đống bừa bộn giúp .

Lục Đạo Uy gật đầu: "Sau , mỗi tháng thần đều nhớ đến thăm công chúa."

"Và..." Hắn chỉ tờ giấy màu vàng bàn, "Bệ hạ bảo thần tính toán xem linh hồn của Ninh phi và liệu Ninh phi đầu thai ."

Khi điều , chớp mắt một cái thật nhanh.

Hắn thật sự khiến hoài nghi liệu thực sự sợ .

15.

Sau Thất tịch, Lưu Vinh Vũ tiếp tục giảng dạy tại Hồng Văn Quán.

Đại hoàng tử bảo ông thêm về tình hình của Bắc Yên: "Tam , thời gian Thái sư dạy bảo sắp hết . Nên hãy tranh thủ thời gian học thêm một chút gì đó.”

Lưu Vinh Vũ nhanh chóng theo lời . Đương nhiên, cũng cẩn thận lắng .

Muốn ở vị trí cao, việc lợi cho con dân, hiểu nhiều thêm.

Ngay cả Lưu Vinh Vũ cũng Thái tử Bắc Yên là một tài giỏi, cũng thể coi thường.

Ngày bình định Hà Tây, phụ hoàng vui mừng, mở tiệc chiêu đãi trong cung.

Hôm nay, Lưu quý phi cùng phụ hoàng ở phía , đèn lồng trong cung điện treo cao, phản chiếu ánh sáng vàng trâm cài tóc hình phượng hoàng của Lưu Quý phi.

Ở tiền triều, Lưu gia đang là gia tộc quyền lực nhất, Lưu quý phi trong hậu cung nắm giữ Ấn phượng. Chỉ cách ngôi vị hoàng hậu một bước chân.

Ta cúi đầu nhấp một ngụm rượu, thấy nhắc đến chuyện hôn sự: "Bệ hạ, Bắc Yên cũng giúp chúng bình định Hà Tây, vua nước Yên gửi đến một bức thư, cầu công chúa Đại Lương."

Phụ hoàng lớn: "Vậy ? Chỉ như liền đổi công chúa của trẫm?”

Đại hoàng tử ông đổi chủ đề: "Phụ hoàng, gần đây con ở kinh thành, một lời tiên tri của một vị thuật sự. Ông rằng Thái Bạch xuất hiện ban ngày, tức là hiện tượng kỳ lạ."

Hoàng đế đặt chén rượu cầm xuống, hỏi: "Tại bên Đài thiên văn báo cáo?"

Lục Đạo Uy dậy, khom :

"Bệ hạ, thần vẫn đang cố gắng tìm hiểu xem ai sẽ là Thái Bạch Tinh."

Ánh mắt của phụ hoàng vô cùng lạnh lùng: "Khi nào thì kết quả?"

Lục Đạo Uy do dự một chút : "Khoảng ba ngày nữa."

Đại hoàng tử nghi hoặc: "Lục đại nhân, tại các thuật sư dân gian trong kinh thành thể tiên đoán sự việc sớm như ?"

Lục Đạo Uy bình tĩnh đáp: "Lục Tổ gia của thần quy tắc, dối. Điều chắc chắn thần thể .”

Phụ hoàng Đại hoàng tử hỏi: "Các đại sư dân gian gì?"

Ánh nến bàn nhấp nháy, chiếu sáng khuôn mặt của Đại hoàng tử, từng chữ từng chữ : "Ban ngày thấy Thái Bạch, nữ quân sẽ thịnh vượng."

Cung điện rộng lớn đột nhiên chìm sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Ta buông ly rượu tay, rơi xuống đất phát một âm thanh trầm đục.

Phụ hoàng nhíu mày: “An Bình?”

Ta ngước trâm phượng của Lưu Quý phi, mắt tối sầm : "Nhi thần chút hiểu. Trịnh thị phế truất, Đại Lương nữ quân?"

Đại hoàng tử lạnh lùng : "Đại Lương còn công chúa."

Ta lập tức dậy và quỳ xuống đất:

"Phụ hoàng, xin hãy tin tưởng nhi thần. Con tuyệt đối ý nghĩ bất trung với !"

Giọng của phụ hoàng vô cùng lạnh lùng: "A Lục."

“Có thần!”

“Trong vòng ba ngày ngươi cho trẫm ai là Thái Bạch Tinh, thì đầu của ngươi đừng giữ nữa!"

“Thần sẽ cố gắng hết sức!”

“A Lưu.”

“Có thần!”

"Mang tên đại sư dân gian đó tới đây. Trẫm đích thẩm vấn !"

Loading...