Nữ Đế - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:17:11
Hoàng đến ném thứ đó vào mặt Hạ Vũ Như
Rõ ràng nàng cũng bị dọa sợ không nhẹ, những đầu ngón tay trắng nõn run rẩy nhặt bức họa rơi dưới đất.
Nàng từng tự tay hái mấy đóa ngọc lan đặt vào túi hương, điều đó không sai.
Nhưng bức xuân cung đồ này, nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Ta nghĩ nàng cũng không biết rằng, Quách Dực lại có thể nhớ rõ ràng lần duy nhất giữa bọn họ như vậy.
Rõ đến mức ngay cả nốt ruồi hình hoa đào nhỏ trên người nàng cũng được vẽ lại tinh tế.
Trên bức họa ấy, dù là vị trí của nốt ruồi hay dáng vẻ của nàng khi động tình, tất cả đều không sai một chút nào.
Sắc mặt Quách Dực trắng bệch như tờ giấy, hai chân run lẩy bẩy như cầy sấy.
Sự thật ra sao đã quá rõ ràng. Ta chỉ cúi đầu nức nở khe khẽ, diễn trọn vai kẻ vô tội đáng thương.
“Quý phi, trẫm đối đãi với nàng không tệ.”
“Thần thiếp không có, bệ hạ! Thần thiếp bị oan uổng! Thần thiếp thực sự không biết thứ này từ đâu mà có!”
Hạ Vũ Như vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
Nhưng nàng chỉ có thể cố gắng giữ vững tâm thần, kiểm soát giọng nói của mình để biện giải cho bản thân.
“Bệ hạ, thần thiếp nhập cung nhiều năm, luôn giữ bổn phận, chưa từng có nửa điểm vượt quá khuôn phép. Nhất định có kẻ cố tình vu hãm!”
“Những gì trong bức họa này hẳn là có kẻ ngấm ngầm theo dõi rồi vẽ lại!”
“Bệ hạ, chẳng phải người từng hứa với thần thiếp rằng, bất kể xảy ra chuyện gì, người cũng sẽ tin tưởng, bảo vệ, yêu thương thần thiếp sao? Nay có kẻ cố ý hãm hại, bệ hạ liền dễ dàng tin vậy ư?”
Hạ Vũ Như vốn là một mỹ nhân bậc nhất, lại cùng hoàng đế có nhiều năm tình nghĩa.
Lúc này, dáng vẻ mong manh đau thương của nàng, dù là băng sơn lạnh lẽo nhất cũng phải tan chảy đôi phần.
Hay nói cách khác, việc quý phi được sủng ái nhất lại tư thông với kẻ khác trong cung, đây thực sự là một nỗi ô nhục.
Hoàng đế nắm chặt cằm Hạ Vũ Như, ngọc ban chỉ trên tay hắn lướt qua gò má nàng.
“Nàng nói nàng bị oan, vậy hãy để trẫm xem lòng trung thành của nàng đối với trẫm lớn nhường nào.”
Nói rồi, hoàng đế khẽ nâng tay. Lý Tiến lập tức bưng lên một con dao găm sáng loáng.
“Như nhi, trẫm sẵn lòng cho nàng một cơ hội nữa. Nhưng đừng để trẫm thất vọng.”
Hạ Vũ Như sững sờ nhìn vật trong tay Lý Tiến. “Bệ hạ?”
Nhưng hoàng đế hất tay nàng ra.
“Đi đi, g i ế t hắn. Chính tay nàng xuống tay, trẫm sẽ tin nàng vô tội.”
Lý Tiến đã đặt khay đựng dao găm ngay trước mặt Hạ Vũ Như.
Một tiểu thư khuê các chưa từng động đến đao kiếm, giờ lại phải đường đường chính chính g i ế t người ngay giữa đại điện.
Vị hoàng đế của chúng ta, quả thực rất giỏi bức người ta đến đường cùng.
Nhìn vẻ mặt dửng dưng của hoàng đế, lòng Hạ Vũ Như trầm hẳn xuống.
Nàng nhặt lấy con dao găm, quay về phía Quách Dực, nhưng đôi tay vẫn không ngừng run rẩy.
Lúc này, Quách Dực bỗng bật cười lớn. Trong mắt hắn tràn đầy hận ý, cười đến chảy nước mắt.
“Cẩu hoàng đế! Chỉ biết dùng mấy thủ đoạn đê tiện! Hà tất phải làm khó một nữ nhân yếu ớt!”
“Muốn lấy đầu ta, cứ tự mình lấy! Ngươi là hoàng đế thì sao! Vẫn có kẻ không tin ngươi, không phục ngươi, không yêu ngươi!”
“Hôm nay ta dù thế nào cũng không thể ra khỏi cánh cửa đại điện này, vậy thì hãy để ngươi bồi táng cùng ta!”
Quách Dực điên cuồng vùng thoát khỏi thị vệ, giật lấy trường kiếm của bọn họ rồi lao về phía hoàng đế.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Bệ hạ!”
Tiếng thét chói tai của Hạ Vũ Như vang lên.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta bước lên chắn trước mặt hoàng đế.
Âm thanh lưỡi kiếm đâm vào cơ thể vang lên gọn gàng và rõ ràng.
M á u đỏ trào ra từ ngực Quách Dực, còn ta thì không hề bị thương.
Nhưng ta biết, trận này, Hạ Vũ Như đã thua thảm hại.
Dù ta không bị thương dù chỉ một chút da, nhưng nỗi sợ hãi mà ta nên thể hiện cũng không thể thiếu được.
Vì vậy, ta chọn đúng lúc ngất xỉu trong lòng hoàng đế, lắng nghe người trên cao đưa ra phán quyết cuối cùng cho màn kịch này.
“Quách Dực hành thích bất thành, nay đã bị tru diệt. Trẫm lệnh đem thi thể c h é m đ ầ u thị chúng, treo trên cổng thành bảy ngày. Thái phó dạy con không nghiêm, lập tức bị bãi quan, tịch biên toàn bộ gia sản, trọn đời không được bước chân vào quan trường.”
“Quý phi đức hạnh suy đồi, lập tức tước bỏ phong hào, giáng làm... quý nhân.
Tự kiểm điểm tại Triều Hoa điện, không có thánh chỉ, không được phép bước ra ngoài.”
Hạ Vũ Như nằm mơ cũng không ngờ rằng, cái bẫy nàng giăng ra để đối phó ta, cuối cùng lại trở thành c o n d a o phản lại chính nàng.
Trong chốc lát, nàng ta câm lặng không nói nên lời.
Cho đến khi ta cảm nhận được hoàng đế bế ta ra khỏi điện Cần Chính, rồi đặt ta lên chiếc giường quen thuộc.
Ta khẽ rên lên một tiếng “Bệ hạ!”, giả vờ vừa tỉnh dậy.
“Bệ hạ có bị thương chỗ nào không? Mau để thần thiếp xem nào…”
Đôi mày u ám của hoàng đế cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.
Hắn nắm lấy bàn tay ta, bàn tay đang vội vã dò xét xem hắn có bị thương không, rồi khẽ thở dài.
“Hoàng hậu, trong thiên hạ, chỉ có nàng luôn lo lắng cho trẫm.”
“Hôm nay thật quá nguy hiểm. Nàng còn trẻ như vậy, nếu lỡ bị thương mà để lại sẹo, sẽ phải mang theo cả đời. Về sau không được tự ý liều lĩnh nữa, biết chưa?”
Ta làm bộ ủ rũ, đôi mắt phượng cụp xuống.
“Bệ hạ là chê thần thiếp vô dụng, không thể bảo vệ bệ hạ sao?”
Người trước mắt bị lời nói của ta dỗ dành đến mức vui vẻ, nghiêng người ôm ta vào lòng.
“Sao có thể chứ? Trẫm vĩnh viễn không bao giờ chê trách Yên nhi.”
Ta ẩn mình trong lớp hoàng bào, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Đồ ngu.
Đ a o k i ế m của thị vệ khi đó đã tuốt khỏi vỏ.
Ta chỉ là diễn một chút, chứ đâu thật sự muốn chắn đao cho ngươi.
“Yên nhi, trẫm và nàng ấy từng có nhiều năm tình nghĩa, nhưng hôm nay nàng ấy khiến trẫm quá mức thất vọng. Nàng nhất định đừng…”
“Bệ hạ yên tâm, Yên nhi sẽ luôn bên cạnh người.”
Ta nhẹ nhàng vỗ lên lưng hoàng đế.
Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi… cho đến ngày t i ễ n ngươi xuống đ ị a n g ụ c.
Yên tâm đi, ngày đó, sẽ không còn xa nữa.
Tháng đầu tiên sau khi Quách Dực qua đời, từ Triêu Hoa Điện truyền ra tiếng đàn ai oán.
Hạ Vũ Như đâm đầu ngón tay, viết một bức thư trần tình nhuốm máu, sai cung nữ mang cùng chiếc kết đồng tâm mà hoàng đế từng tự tay làm cho nàng thuở thiếu niên, gửi đến Cần Chính Điện.
Nghe tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế nói, hôm đó bệ hạ hiếm khi trầm mặc rất lâu.
Không cho ai hầu hạ, cũng không phê duyệt tấu chương.
Người chỉ lặng lẽ ngồi trên long ỷ, đôi mắt thoáng hiện lên sự áy náy và đau lòng khó hiểu.
Chẳng đầy ba ngày, Triêu Hoa Điện lại trở nên náo nhiệt.
Mà trong điện Thừa Càn của ta, Thúy Ngọc đang cúi đầu giúp ta vấn tóc.
"Tiểu thư, Hạ Vũ Như đã thành ra như vậy, sao còn có thể được sủng ái trở lại?"
Ta không vội không chậm chọn trâm cài tóc cho hôm nay.
Trong số đó có một cây trâm tuy lộng lẫy xinh đẹp, nhưng viên bảo thạch đính trên đó đã xuất hiện vết rạn.
Ta đưa nó cho Thúy Ngọc.
"Đem vứt đi đi, đồ vật đã nứt vỡ, cho dù có sửa chữa thế nào cũng không thể trở lại như ban đầu."
Thúy Ngọc nhận lấy trâm, cười đáp: "Dạ."
"Với lại, Hạ Quý nhân được sủng ái trở lại, đưa đôi vòng ngọc bích trong khố phòng đến Triêu Hoa Điện, cứ nói là Nội Vụ Phủ gửi đến chúc mừng nàng ta."
Thúy Ngọc làm việc gọn gàng.
Đôi vòng ngọc ấy hợp đúng sở thích của Hạ Vũ Như, nàng vừa nhận được liền đeo suốt ngày.
Tốt lắm, tốt lắm.
Ngày nàng ta chết cũng không còn xa nữa.
Đến tháng thứ hai sau khi được sủng ái trở lại, Hạ Vũ Như bắt đầu bất an.
Ban đầu, nàng chất vấn hoàng đế vì sao ngày càng lưu lại điện của ta nhiều hơn.
Sau đó, nàng càng trở nên cực đoan, chỉ cần hoàng đế một ngày không đến gặp, nàng liền giả bệnh, ba lần bốn lượt ép hoàng đế đến Triêu Hoa Điện.
Nhưng mỗi khi gặp rồi lại không chịu nói chuyện đàng hoàng, chưa nói được năm câu đã rơi nước mắt, kể lể uất ức.
Lúc đầu hoàng đế còn thương xót nàng, nhưng làm nhiều lần thì khó tránh khỏi chán ghét.
Mấy tháng trôi qua, hoàng đế bị quấy rầy đến phiền, cuối cùng suốt nửa tháng không bước chân vào hậu cung.
Lần này, mặc cho Hạ Vũ Như làm loạn thế nào, hoàng đế cũng chỉ sai người đến bảo nàng chờ thêm, nhưng mãi vẫn không đặt chân vào Triêu Hoa Điện.
Ta biết, đã đến lúc thêm một mồi lửa nữa rồi.