Nữ Đế
Chương 7
08
Lương vương tuyên ta tiến cung.
Ta thay trang phục thành nữ trang, được tuyên vào trong điện.
Bên trong điện rất ấm áp, thế nhưng lại không có chút khói từ than củi nào, có lẽ chỗ này sử dụng loại than thượng hạng nhất rồi, khác xa một trời một vực so với quân doanh nghèo nàn phong sương của ta.
Trên người Lương Vương là áo lông chồn, hắn ta lười biếng giơ tay lên ra hiệu cho ta đứng dậy.
Ta nhíu mày, không dám nhìn thẳng hắn.
Hắn ta mở miệng hỏi: “Quả nhân nghe nói gia đình khanh chín đời tẩy nữ, đến đời của khanh thì lại chỉ có mình khanh sống sót.”
Ta kính cẩn đáp: “Đúng là có chuyện này.”
Sau đó, hắn hỏi tiếp: “Quả nhân còn nghe nói, những nữ tử dạng này chỉ mang lại phúc vận cho nhà phu quân, còn ngược lại thì chỉ đem vận xui cho nhà mình mà thôi.”
Lòng ta đầy bi thương
Chi chủ một nước, kẻ được người người ngưỡng mộ thế mà lại “Không hỏi muôn dân, chỉ hỏi quỷ thần”
Ta cẩn thận đáp: “E là việc này có điểm không đúng.”
Lương Vương mỉm cười: “Sao lại không đúng? Tướng quân ngươi là một nữ nhân, lại đã ở trên chiến trường nhiều năm như vậy, thế mà một chút tổn thương cũng không có, chỉ chuyện này thôi cũng đủ cho thấy ngươi là một người may mắn rồi.”
Hắn cầm ngọc bội bên cạnh đeo lên, đi qua đi lại nhìn ta, nói: “Cái gì cũng có hai mặt của nó hết. Tổ phụ ngươi đã quá già rồi, thế nên hắn mới tức chết như vậy. Tẩy nữ không thành công thì vận may sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng nếu người nữ ấy gả cho một người tôn quý, chẳng hạn như trở thành Vương phi, như thế chẳng phải sẽ làm rạng danh nhà ngoại sao?”
Hắn nghiêng người về phía trước, miệng thối phun ra một câu.
“Quả nhân lấy ngươi, vừa hay cũng có thể giúp gia tộc ngươi tẩy nữ.”
“Đến lúc đó, tướng quân, à không, ái phi, ngươi phải sinh thêm vài hoàng tử cho trẫm, phải bảo đảm Lương quốc ta sẽ đời đời hưng thịnh.”
Ta giả bộ vui mừng.
Hắn suy nghĩ một lát, sau đó lại ha ha cười nói: “Chức vị Vương phi kia hình như cũng không công bằng với ngươi nhỉ, vừa hay, Vương hậu cũng đã già rồi, cũng nên nhường lại chức vị đó cho ngươi thì hợp lý hơn.”
Hắn ta rỉ tai vài câu với tên hầu cận của mình, ngay sau đó, Phượng ấn của Vương hậu đã được gửi tới.
Lương Vương đặt Phượng ấn vào tay ta, sau đó phất phất tay áo bảo Vương hậu lui xuống.
Từng bước đi của nàng rất không vững, một chân hình như không linh hoạt cho lắm.
Ta nhớ là bên ngoài cũng dấy lên tin đồn rằng Vương hậu đã từng mặc một bộ quần áo thô kệch đi khuyên bảo Lương Vương, nói hắn ta chớ có hoang phí mà cho người đi xây cung điện bên ngoài, thế nhưng Lương Vương không những không nghe mà còn trách phạt, thậm chí còn đả thương một quốc mẫu như nàng trước mặt mọi người.
Mấy nhi tử yêu quý của nàng cũng lần lượt qua đời vì sự nghi kỵ của hắn.
Bây giờ Lương quốc thậm chí còn không có một Vương tử đủ tuổi trưởng thành, biết đâu có khi Lương Vương thật sự nghĩ là hắn có thể sống trường thọ.
Sau đó thì ta được sắp xếp ở lại Kim Diệt cung.
Lương Vương còn ra lệnh cho thủ hạ viết một chiếu thư miễn tử cho thẩm thẩm của ta.
Cung nhân hầu hạ ta tắm rửa ăn chay, chờ bảy ngày sau thì bắt đầu lễ sắc phong.
Ta còn bí mật làm thêm hai chuyện nữa.
Một là đêm khuya len lén đi ăn thịt.
Chuyện thứ hai là lẻn đến cung của Vương hậu thăm nàng.
Chỗ của nàng hoang vắng vô cùng, một người hầu hạ cũng không có..
Thế nhưng tinh thần của Vương hậu lại rất tốt, còn tâm sự với ta nữa chứ.
Nàng nói: “Quê hương ta là cái thành mà tướng quân đã trấn giữ đấy, nếu không có tướng quân thì có lẽ cha nương tỷ muội ta bây giờ đã là nô lệ của Ngô quốc rồi, tướng quân muốn làm gì thì cứ làm, ta sẵn sàng đem tính mạng dâng cho ngài. Người làm vua mà nhân đức, thì đó mới là phước lành của dân chúng .”
Ta nhìn vào mắt nàng, nàng đúng thật sự là một nữ tử thông minh, mới gặp mặt có hai lần mà nàng đã nhìn thấu ý định của ta rồi.
Ngày thứ năm, Chu Nghiên Nhi tiến cung với tư cách là tiểu muội của ta.
Lương Vương rất vui vẻ, còn nói đùa: “Chờ tỷ tỷ ngươi chính thức nhập cung, quả nhân cũng sẽ sắc phong ngươi làm mỹ nhân.”
Nghiên Nhi mỉm cười, tự mình dâng lên món súp ngọt, giọng nịnh nọt nói: “Vương thượng mau nếm thử món súp ngọt này đi, biết đâu lại cảm thấy tay nghề của nô tỳ được, lại thích ăn.”
Lương Vương nhận lấy, hầu cận bên cạnh tính lấy châm thử độc thì lại bị hắn đẩy ra.
Hắn dừng một chút, sau đó một hơi uống cạn.
Vừa được hắn cho lui, ánh mắt Chu Nghiên Nhi lại trở nên lạnh lùng.
Nàng thản nhiên nói: “Tỷ tỷ, thời tiết càng ngày càng ấm lên, bộ quần áo mới ta cũng may xong cho tỷ rồi.”
Mới chớp mắt một cái, ngày đại hỷ đã đến..
Lương Vương mơ màng đi lên điện, nhưng chưa đi được vài bước thì đột nhiên ngã xuống đất.
Bên trong hắn đã trống rỗng, súp ngọt của Nghiên Nhi đối với người bình thường thì cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với hắn ta mà nói thì lại là liều thuốc mạnh nhất.
Mà thật ra thì bọn ta cũng không ngờ là hắn ta lại chết đúng lúc như vậy.
Một đám văn thần ở dưới sợ đến ngây người.
Ta cũng mặc kệ bọn họ mà đi đến ngai vàng chính giữa rồi ngồi xuống.
Cấm quân cầm kiếm xông vào, người nào người nấy cũng do dự mà không dám bước lên phía trước.
Tiếng trống quân nổi lên, một trong những người hầu cận của Lương Vương hoảng loạn chạy vào điện, nói là đại quân của ta đã ập vào cửa cung rồi.
Với quân quyền trong tay, cộng thêm sự hỗ trợ từ cha và sư phụ, đại hôn kia bây giờ lại trở thành đại điển đăng cơ của ta.
Hoàng bào là do Nghiên Nhi tự làm, thêu khá tốt.
Vương hậu là một tài nữ thật sự, nàng đã viết một chiếu thư ủng hộ việc Giang Diễm ta lên ngôi nữ đế.
Vậy nên ta vô cùng cảm kích nàng.
Sau chuyện này, cha nương ta cuối cùng cũng gặp nhau.
Trong sân, cha ta để trần thân trên, vác theo một đống củi, lâu lâu len lén nhìn nương.
Nương lại trông bình tĩnh đến lạ thường, bà ấy đi qua đi lại, nhặt một que củi lên, ‘Vút vút’ mấy cái thử độ bền.
Cha sợ đến mức nhắm tịt lại, tuy sợ nhưng không dám né.
Nương cười một tiếng, hào phóng nói: “Đứng dậy đi. Vì ngươi đã giúp nữ nhi của ta lên ngôi, vậy nên ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Những ngày bình yên cũng không kéo dài lâu.
Ngô quốc nghe Lương quốc có nữ đế lên ngôi, hoặc là tức giận vì chuyện vương tử của mình bị giết hại, thế nên bọn chúng kêu gào muốn tiêu diệt Lương quốc.
Thế là ta quyết định tự mình thân chinh
Sư phụ cũng đi cùng ta, Nghiên Nhi thì đi theo lo việc trị thương, còn cha nương thì chuyên tâm cho công tác hậu cần, phụ trách vận chuyển lương thảo.
Vương hậu cũng hộ tống ta thân chinh, nàng còn nói bản thân với tư cách là tể tướng sẽ cố gắng bảo vệ giang sơn cho ta thật tốt.
Cờ chiến phất phới, mặt trời ló rạng, ta thúc ngựa chiến, đi về phương xa.
-Kết thúc-