Nữ Đồ Tể Xấu Xí Và Tiểu Công Tử Tuấn Tú - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:53:22
Lục Ngôn Hòa là do bế động phòng.
Hắn khi khác hẳn thường ngày, căng cứng như dây cung giương hết mức, đôi mắt phẫn nộ trừng , nghiến răng :
"Nữ đồ tể, ngươi dám đụng thử xem!"
Dáng vẻ chẳng khác gì một tiểu thư khuê các sắp thổ phỉ xông phòng.
Ta gật đầu lời, tranh cãi.
Đặt lên giường xong, cũng nhiều lời, thản nhiên cởi y phục .
Tấm áo cưới đỏ rực như lửa càng nổi bật gương mặt tái nhợt của tiểu công tử tuấn tú .
lúc , Lục Ngôn Hòa lời nào.
Hắn cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ tựa hồ như sắp… c.h.ế.t nữa.
Ta vui, bèn cố ý vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên xương quai xanh của .
Hơi thở khựng ngay đỉnh đầu .
Ta vốn định trêu chọc vài phần, khiến nổi giận, mắng một tiếng.
Nào ngờ, chính bản hấp dẫn.
Không thể thừa nhận, từ kinh thành đến, da thịt quả thật mềm mịn hơn thường.
Bàn tay lên, chạm đến đường nét cằm — như ngọc, mang theo chút lành lạnh, ẩm ướt.
… Ẩm ướt?
Ta giật , lập tức ngẩng đầu .
Tiểu công tử xinh mặt , vành mắt đỏ ửng, giọt lệ to tròn lặng lẽ lăn dài má.
Lúc bái đường còn huyên náo ồn ào, mà giờ đây thành tiếng, lặng lẽ đến khiến lòng nghẹn .
Ta thoáng áy náy, khẽ thở dài.
Đưa tay nắm lấy cằm , buộc mở miệng:
"Đừng cắn nữa, thấy m.á.u ."
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
Tay còn đưa lên môi .
Lục Ngôn Hòa chẳng chút khách khí, mở miệng cắn tay .
thật lòng, lực chẳng bao nhiêu.
Còn bằng heo cắn chân lúc thiến heo.
Ta do dự, nên giả vờ kêu lên vài tiếng cho phép, thì buông tay .
Giọng khản đặc, lạnh lùng:
"Nữ đồ tể, sẽ cùng ngươi thành ."
Ta đáp, giọng thành thật:
" chúng bái thiên địa, hiện đang ở trong động phòng."
Chỉ một câu thôi.
Ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt đen thẳm , lặng lẽ vụt tắt.
2.
Lục Ngôn Hòa vốn là quý nhân nơi kinh thành.
Cao quý thế nào rõ, chỉ thấy huyện thái gia – kẻ xưa nay che trời lấp đất ở huyện Thái Bình – cũng khom lưng kính cẩn .
Còn , chỉ là nữ đồ tể trông quầy bán thịt, mang vết sẹo hủy dung, xí vô cùng.
Duyên gặp gỡ chỉ do mấy tiểu công tử sai tới mua thịt heo.
Hắn sạp, vẻ thanh cao mà hiếu kỳ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-do-te-xau-xi-va-tieu-cong-tu-tuan-tu/chuong-1.html.]
“Một nữ tử kiếm sống bằng nghề , hiếm thấy thật.”
Rồi quẳng xuống một túi bạc to, đủ mua mấy chục con heo.
Ta định trả , thì chau mày, giọng nửa trách nửa lo:
“Trên ngươi nồng mùi dược, trong nhà hẳn bệnh nhân, chẳng lẽ cần bạc?”
Ta khẽ sững. Khi còn kịp đáp, phi lên ngựa, nghiêng đầu dửng dưng:
“Bổn công tử cũng chỉ tích đức. Ở kinh thành, phát cho ăn mày còn gấp bội. Chỉ là… dạo túi cạn thôi.”
Câu cuối nhỏ như gió thoảng.
Ta nắm túi bạc, lời lên đến miệng nuốt . Ngẫm cảnh lên ngựa vụng về đến buồn , nhưng dù cũng là công tử nhất từng thấy.
Vốn tưởng từ đây hai ngả, nào ngờ chiều nọ dọn hàng về, hắc y nhân bắt tới — trong phòng ngửi mùi đàn hương pha tanh máu.
Lục Ngôn Hòa, đáng lẽ trăm kẻ hầu hạ, nay sóng soài nền đất.
Mái tóc đen mượt dính bùn, gương mặt trắng bệch, đôi chân vặn vẹo đến độ quái dị.
Mỗi gắng gượng nhúc nhích, lập tức kẻ giẫm đạp.
Khi toan bước tới đỡ, liền chặn. Ánh mắt đối phương chứa đầy ác ý, khẩy:
“Ả nữ nhân xí, còn là tai tinh. Hợp với phế nhân nhà ngươi lắm, Lục Ngôn Hòa! Mau dậy ngắm vị thê tử của ngươi !”
Lục Ngôn Hòa ngất lịm, cũng vì thế ép gả, dẫn tới đêm động phòng hoang đường.
3.
“Nữ đồ tể…”
Ta vô ý chạm vết thương, khiến đau đến tái mặt, nghiến răng:
“Ngươi lấy oán báo ân!”
Giọng khàn, ấm ức phẫn nộ.
Ta mặc kệ, tay hề dừng.
Chớp mắt, áo ngoài của gỡ sạch, chỉ còn tầng áo lót mỏng.
Toàn Lục Ngôn Hòa run lên từng chập.
“Cẩn thận, đừng động chỗ gãy.”
Ta giữ tay , giả vờ cúi hôn, nhưng chỉ khẽ ghé tai, thì thầm:
“Ngươi đừng sợ. Ta sẽ tìm cách đưa ngươi hồi kinh.”
Hắn sững .
Ta gia tộc Lục gia hẳn gặp kiếp nạn lớn, nên ôm nhục ẩn nhẫn chỉ mong ngày trở về.
Liếc bóng thấp thoáng ngoài cửa sổ, lắc đầu:
“Bọn chúng vẫn quanh quẩn.”
Một lát , thở khẽ:
“Ta gì?”
Ta đoán:
“Chúng chắc rằng và ngươi … động phòng. Có lẽ chỉ đợi tiếng.”
Vừa xong, mặt Lục Ngôn Hòa lập tức bừng đỏ, cũng nóng dần:
“Ngươi… ngươi thật hổ!”
Ta ngây ngô:
“Ta chỉ mấy thẩm bảo đêm tân hôn ắt ồn ào. Phu quân từ kinh thành, ắt từng qua, tiếng thế nào?”