Nữ Đồ Tể Xấu Xí Và Tiểu Công Tử Tuấn Tú - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:53:25
Ta hít sâu một , thấy vẫn cố gắng lê lết, gượng bò ngoài.
Thế là bước nhanh đến, bế bổng lên.
“Thả xuống!” – Hắn quát, giọng đầy phẫn nộ.
“Thành với ngươi, bỏ từng bạc.” – Ta lạnh nhạt cắt lời – “Số đó vốn để dành của hồi môn, tính tìm một lang quân như ý. Nếu ngươi chết, chỉ mất , mà còn mất của.”
Lục Ngôn Hòa khựng , giãy nữa.
“Muốn c.h.ế.t cũng , trả bạc cho .”
Ta bế thẳng nhà xí:
“Không thì ngươi sống, trả cho .”
Lục Ngôn Hòa cắn chặt môi, ánh mắt trừng lên .
Ta cũng cúi đầu .
Một hồi lâu, nghiến răng:
“Thả xuống.”
“Những ngày qua cũng chẳng ít thấy .” – Ta nhún vai, điềm nhiên.
Trông như sắp hổ đến ngất, nên ép nữa, nhẹ nhàng đặt xuống:
“Xong thì gọi .”
Mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nghiến răng quát:
“Nữ đồ tể!”
Ít còn chút khí lực, so với mấy hôm thì hơn nhiều.
Ta bế về phòng ngoài.
Lúc trở , tay cầm theo một bộ y phục mới và hộp kim chỉ.
“Ta thêu thùa.” – Ta đặt đồ xuống – “Trước nhờ Đại nương bên cạnh giúp. Nay nhà thêm , ngươi rảnh rỗi chẳng gì, sẽ mời bà đến dạy ngươi thêu.”
“Ngươi… ngươi bắt việc của nữ nhân?”
Lục Ngôn Hòa trừng mắt, rõ ràng xúc phạm sâu sắc.
Ta chau mày:
“Nam nữ gì? Ta còn mổ heo . Ngươi tính c.h.ế.t mà chút việc cũng nổi?”
Hắn đáp lời nào.
Ta liếc phần của , tiếp lời:
“Muốn bạc, hoặc để việc động phòng đêm đó.”
“Lúc ngươi thương, còn nhường nhịn. Giờ nếu chẳng thiết sống, chi bằng giúp một .”
“Dáng ngươi , gầy chút cũng ảnh hưởng.”
Nói xong liền đưa tay tới.
Lục Ngôn Hòa run rẩy, siết chặt cổ áo, gào lên:
“Ta tìm chết! Bạc sẽ trả!”
“Ta ngươi dối ?” – Ta vẫn dừng tay.
Lục Ngôn Hòa mấy ngày nay ăn ít, kéo tay chẳng tốn bao công sức.
Cúi đầu :
“Ban ngày ở nhà, ngươi tìm cơ hội tự sát thì ? Đến lúc thuê quan tài, thêm một khoản lỗ.”
Hắn khựng .
Thế là thuận tay kéo áo xuống, để lộ n.g.ự.c gầy guộc.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
lúc cúi , Lục Ngôn Hòa mới cất tiếng, khàn khàn:
“Ta chữ, thể chép sách, thư. Cũng thể dạy trẻ con trong làng để kiếm tiền.”
Ta ngẩng đầu .
Hắn nhẫn nhịn đầu , giọng càng nhỏ:
“Việc nhà cũng học . Ta sẽ tìm chết. Bạc sẽ trả. Nếu ngươi tin, hôm nay thể bắt đầu, ngươi cứ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-do-te-xau-xi-va-tieu-cong-tu-tuan-tu/chuong-3.html.]
Đến câu cuối, giọng run, lẫn cả tiếng nức nở.
ánh mắt thì rực lửa.
Không còn là vũng nước c.h.ế.t như .
“Được.” – Ta gật đầu.
“Còn nữa…” – Lục Ngôn Hòa nghiến răng, thở sâu, rõ ràng còn mang theo oán khí – “Ta ăn!”
“Được.”
Ta khẽ , ý lặng lẽ nơi đáy mắt.
Có lẽ thật sự đói lả, thêm một bụng nghẹn tức, Lục Ngôn Hòa ăn nhiều hơn hẳn, tốc độ cũng nhanh hơn.
Song vẫn giữ phong thái đoan nghiêm, tao nhã.
Quả nhiên hổ là kẻ từng sống trong phủ kinh thành.
Ta khỏi cảm khái — rốt cuộc thì vẫn khác xa bọn phàm phu tục tử như chúng .
Bị lâu, động tác của cũng chậm .
Lục Ngôn Hòa ngẩng đầu, trừng mắt:
“Ngươi gì?”
vành tai giấu lớp tóc dài đen nhánh đỏ dần lên.
“Ngươi .”
Ta đáp mực thành thật.
Thấy sắp sửa nổi giận, vội :
“Ta còn ăn, tranh thủ ăn kẻo muộn.”
Lục Ngôn Hòa sững .
Không gì, chỉ cúi đầu gắp thức ăn nhanh hơn, như thể cố tình trả thù.
Ta thấy buồn , liền dậy lấy bát đũa.
Tưởng rằng với tốc độ , chờ chắc chỉ còn mấy mẩu vụn.
Không ngờ, lúc trở , buông đũa.
Trên bàn, thịt và rau vẫn còn ít.
“Nhìn cái gì!”
Lục Ngôn Hòa lẽ nhận ánh mắt phần kinh ngạc, liền nổi giận:
“Món ngươi … ngán quá, … ăn quen!”
rõ ràng lúc nãy thấy ăn đến híp cả mắt .
Ta gật đầu, vạch trần.
Khi gom bát đũa ngoài, chợt nhớ một chuyện, liền đầu :
“Ta nhờ thợ mộc đóng một chiếc xe lăn. Đợi khi xe xong, ngươi sẽ giúp cho gà với heo ăn. Việc nhà ít, chẳng thể cứ mãi phiền đến Đại nương.”
Lục Ngôn Hòa uể oải “ừ” một tiếng.
trong ánh mắt, cuối cùng cũng chút sáng rỡ hiện lên.
6.
Y phục vẫn thành.
Trên đầu ngón tay Lục Ngôn Hòa, thêm mấy vết kim châm.
Thế nhưng rên một tiếng, chỉ đôi lúc cùng đấu khẩu đôi ba câu.
Ngược , Đại nương mấy tới tìm , thôi.
Cuối cùng cũng khẽ khàng cất lời:
“Nam tử học thêu thùa, thật chẳng ho gì. Truyền ngoài, e thiên hạ chê , coi nhẹ phu quân của ngươi.”
Ta chẳng ngẩng đầu, xé miếng thịt heo thản nhiên đáp:
“Khi cũng chẳng xem trọng nữ nhân mổ heo, cuối cùng vẫn sống hơn họ. Là để sống, gì đáng để bận tâm chuyện dở?”