Nụ Hôn Đầu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-12 22:22:12
Tôi mím môi, nghiêm túc giảng giải:
“Anh , bây giờ đừng nên quá buông thả.”
Ánh mắt tối , lẳng lặng , như xem còn điều gì nực hơn.
“Anh lớn hơn em nhiều như .”
“Nếu giờ biết giữ sức, 25 tuổi thì ?”
“Người đàn ông qua 25 tuổi là xuống dốc như 60 .”
Tôi càng càng thấy hợp lý, gương mặt còn lộ chút lo lắng.
“Đến lúc đó còn sức hấp dẫn nữa, em đá cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Giang Khoát dựa ghế, khẽ nhếch môi, nửa nửa .
“Mạnh Tích, em mới bao nhiêu tuổi.”
“Những lời em từ ?”
Kể từ khi yêu , thường lướt xem mấy bài về các cặp đôi.
Bình luận về chuyện nam nữ thực sự đã mở cánh cửa thế giới mới cho .
Thì trong tiểu thuyết đều là giả.
Bình giữ nhiệt, cánh tay em bé, một đêm bảy lần ba tiếng… tất cả đều hư cấu.
Sự thật là nửa phút, cỡ ngón tay cái mới là thực tế.
Có vẻ như Giang Khoát lời của làm cho “vỡ phòng tuyến”.
Anh rút dây an , trói hai tay cài khóa.
“Anh khuyên em nhất đừng tiếp tục về đề tài .”
“Anh của em đạo đức cao như em nghĩ .”
Bàn tay đàn ông trượt trong lớp áo, vòng lưng, từ tốn lần đến lớp vải trong cùng.
Động tác cố tình chậm rãi, như một dạng cảnh cáo.
“Dù , 18 tuổi… cũng thể ngủ .”
Anh nửa đè lên .
Tôi giật bởi cảm giác xa lạ, vai khẽ co .
Khí thế mềm nhũn ngay tức khắc.
“Anh… em sai …”
Khi Giang Khoát cúi xuống hôn, ngoan ngoãn hé miệng, dám trốn tránh.
Không gian chật hẹp của xe khiến những tiếng nuốt khẽ vang vọng lớn hơn gấp đôi.
Không khí dần nóng lên.
Nụ hôn của trượt xuống xương quai xanh.
Anh khẽ cắn một cái, giọng khàn khàn thì thầm bên tai :
“Phải nhớ .”
17
Tôi cứ tưởng chỉ công tác vài ngày sẽ về.
một tuần trôi qua, Giang Khoát thầy hướng dẫn giữ nhóm ở thêm vài hôm nữa.
Đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, thực sự nhớ bạn trai.
Chiều thứ sáu, mua vé tàu cao tốc, kéo theo một chiếc vali nhỏ, đến thành phố nơi đang ở.
Tôi báo với .
Suốt cả quãng đường, cứ mường tượng gương mặt khi bất ngờ thấy xuất hiện.
mong ước đó nhanh chóng tan biến.
Giang Khoát trông vẫn lạnh nhạt như thường lệ.
Anh nắm tay bước phòng.
Tôi còn kịp điều chỉnh cảm xúc thất vọng, môi đã phủ xuống như một cơn mưa rào dồn dập.
Trong hở để thở, run giọng hỏi:
“Anh… vui khi thấy em đến ?”
Anh hôn dày đặc lên má , giọng trầm khàn đầy áp lực:
“Sao em ?”
“Trông bình tĩnh quá…”
Giang Khoát khẽ bật , nắm tay đặt xuống .
“Bình tĩnh ?”
Lần đầu tiên chạm , kinh ngạc mở to mắt.
Cảm giác nóng rực nơi lòng bàn tay khiến như bỏng, vội rụt tay về.
Phản ứng đầu tiên trong đầu là:
Thì tiểu thuyết dối.
Bình giữ nhiệt đúng là phóng đại, nhưng cũng quá xa thực tế…
Giang Khoát nhàn nhã thưởng thức vẻ mặt ngơ ngác của vài giây, cúi xuống hôn lần nữa, đó phòng tắm.
Nửa tiếng mới bước , còn tiện thể tắm luôn.
Tôi dám hỏi thêm câu nào khiến bản thân mặt đỏ tía tai nữa.
Giang Khoát lau tóc, nhận một cuộc điện thoại.
“Tiệc sinh nhật của Tống Hòa, đến chơi một lát .”
“Cô năn nỉ mãi nên mới gọi mời .”
“Không . Cúp máy đây.”
“Đừng mà, …”
“Anh còn đến lấy báo cáo mà? Tiện đường ghé qua một chút cũng , coi như em thành nhiệm vụ.”
Chờ đến khi cúp máy, mới kìm hỏi:
“Anh, chẳng Tống Hòa biết bạn gái ?”
“Tại vẫn còn quấn lấy ?”
Gương mặt Giang Khoát hiện lên một tia khó chịu mơ hồ.
“Đầu cô vấn đề.”
nếu Tống Hòa vẫn còn thích Giang Khoát… tại cô tỏ thân thiện với ?
18
Tất cả những nghi hoặc của rốt cuộc đã giải đáp trong bữa tiệc sinh nhật của Tống Hòa.
Cô chặn Giang Khoát – đang định cầm báo cáo rời – và công khai tỏ tình mặt mọi .
Giang Khoát vẫn bình thản như cũ, chỉ lạnh giọng hỏi:
“Tôi đã với cô bao nhiêu lần là bạn gái .”
“Cô hiểu tiếng ?”
Tống Hòa cắn môi, đôi mắt đỏ hoe:
“Đó là cái cớ để từ chối em ?”
“Vài tháng còn chỉ coi cô như em gái, bây giờ đột nhiên ở bên . Anh nghĩ em sẽ tin ?”
“Các diễn trò mặt em, chẳng để ép em từ bỏ ?”
Tôi: “?”
Tôi đang núp ở một góc nhấm nháp ly cocktail pha riêng cho Giang Khoát, suýt chút nữa sặc khi đến đó.
… Thật , đáng lẽ nên sớm nghĩ đến khả năng .
Một từng theo dõi Giang Khoát và gặp đã hỏi ngủ với , vốn dĩ bình thường chút nào.
Một vài xung quanh cảm thấy đành lòng, khẽ khàng khuyên nhủ Giang Khoát:
“Này, chuyện với con gái đừng nặng lời quá.”
“Không thấy cô sắp .”
“Có chuyện gì thì xuống cho đàng hoàng, cô chỉ là thích thôi, làm gì sai.”
Giang Khoát khẩy, nắm tay , định kéo rời luôn.
Tôi cúi mắt, rút tay .
Cuối cùng cũng hiểu vì đến giờ vẫn thoát Tống Hòa.
Xung quanh luôn những kẻ dùng đạo đức để trói buộc.
Anh thể làm điều gì quá đáng với một cô gái như thế .
Tôi tháo túi đeo chéo, đặt sang một bên, bước thẳng về phía Tống Hòa.
“Cô là sản phẩm của hôn nhân cận huyết ?”
Tống Hòa mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: “Cô gì cơ?”
Tôi bình tĩnh thẳng cô , giơ tay tát mạnh một cái.
Khi cô còn kịp phản ứng, đã đẩy ngã và đè cô xuống, tay hề lưu tình.
“Ý là, đầu óc cô bình thường.”
“Lần hiểu ?”
Đây là lần đầu tiên trong đời đánh .
Kết quả thắng tuyệt đối, chỉ dính chút bụi vạt áo.
Lý do chính là vì váy ren của Tống Hòa mắc chân ghế, cô dậy nổi.
Tôi tiện tay cầm một ly nước hất thẳng cô .
“Từ nay về , tránh xa bạn trai .”
“Làm ?”
Tống Hòa nức nở khe khẽ.
“Nói .”
Tôi đập vỡ một cái ly khác, mảnh vỡ bắn trúng bắp chân cô , để vết xước rỉ máu.
Cô run lên, vội tránh né: “Tôi… biết …”
Những nãy dám can ngăn, giờ bắt đầu mỉa mai:
“Giang Khoát, cứ để yên cho bạn gái phát điên ?”
“Làm ầm ĩ thế thật khó coi.”
Vừa dứt lời, cầm một miếng bánh kem ném thẳng mặt .
“Các còn ghê tởm hơn cả Tống Hòa.”
“Đứng đỉnh đạo đức để trói buộc Giang Khoát, tự cho quyền làm quan tòa của tình cảm khác.”
“Ngoài chuyện đó , chẳng lẽ các còn giá trị nào để tồn tại đời ?”
Tên đó chửi thầm một tiếng, xắn tay áo lao về phía .
Giang Khoát – nãy giờ trầm mặc – đột nhiên đá bay chiếc ghế mặt .
Cú đá chặn ngay sát đầu gối tên đó.
Anh mặc chiếc áo khoác chống gió màu đỏ sậm, khoanh tay lười biếng dựa quầy bar.
“Thật động tay , bạn?”
Mấy xem vội kéo tên .
“Đủ , thôi .”
“Cậu mà gây sự với Giang Khoát chẳng khác nào tự tìm đường chết…”
“Cậu đánh phụ nữ, nhưng đánh mấy kẻ hèn hạ thì nương tay .”
Tên xụ mặt, hạ tay xuống, lặng lẽ lau kem mặt.
Tôi hít sâu một , trấn tĩnh .
Rồi nắm tay Giang Khoát, dắt rời .
Trong dường như một luồng nhiệt ngừng dâng trào.
Tôi để tâm, chỉ nghĩ đó là cảm giác phấn khích trận chiến.
19
Về đến khách sạn, ôm chặt lấy eo Giang Khoát, lời nào.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng khẽ của :
“Sao thế?”
Anh bế lên đùi, ánh mắt mang theo ý nhàn nhạt.
“Em học đánh từ ai ?”
“Lúc em còn nhỏ, mỗi lần đánh đều đưa em về nhà đấy.”
Giọng điệu nửa đùa nửa thật của chẳng làm thoải mái hơn chút nào.
Tôi vùi mặt lòng , nghèn nghẹn :
“Cuối cùng em cũng hiểu tại luôn yêu ai.”
“Bị loại như cô quấn lấy, chắc phát ớn chết mất.”
“Không liên quan gì đến cô .” Giang Khoát đáp.
Tôi ngẩng đầu, cằm tì lên ngực , “Hử?”
“Vậy tại yêu ai?”
Anh vòng tay ôm cao hơn chút, khẽ , giọng lười nhác:
“Bởi vì còn nuôi em.”
Giang Khoát yêu đương sẽ chăm sóc cho .
Khi bố mẹ suốt ngày công tác khắp nơi, để ở nhà họ Giang, bà nội lớn tuổi, tự nhiên gánh vác trách nhiệm chăm sóc .
Đến khi lên cấp 3, chủ động giữ cách với , tưởng ghét .
Vì thuê một giúp việc chăm lo sinh hoạt cho , còn thì chuyển về ký túc xá, chỉ thỉnh thoảng mới về nhà.
Một nỗi chua xót dâng lên nơi sống mũi.
Tôi ôm chặt hơn, giọng nhỏ :
“Không ghét.”
“Là vì thích .”
Giang Khoát cầm lấy cổ tay , khẽ hôn:
“Bàn tay lắm.”
“Lúc đánh cũng .”
Tôi cuộn trong lòng .
Hai cứ thế trò chuyện lặt vặt, khí vô cùng ấm áp.
khoảnh khắc ngọt ngào kéo dài lâu.
Tôi bắt đầu thấy nóng bừng khó chịu.
“Anh ơi, em sốt ?”
Giọng Giang Khoát trầm xuống:
“Sao ? Em thấy chỗ nào khỏe?”
Khi bàn tay áp lên trán , cảm giác khó chịu dịu đôi chút.
Tôi chống tay lên đùi , dụi mặt lòng bàn tay đó.
“Chạm em thêm chút nữa , .”
“Em hình như đang sốt, cần hạ nhiệt.”
Giang Khoát như sực nhớ điều gì, bàn tay khựng .
Yết hầu trượt lên xuống mấy lần.
“Không sốt , Tích Tích.”
“Chắc là do thuốc.”
“?”
Không khí chợt đặc quánh.
“????!!!!!!!!”
Tống Hòa đúng là tự tìm đường chết.
Hóa ly cocktail đặc chế đó là phương án dự phòng của cô .
Nếu Giang Khoát từ chối cô , thì cô sẽ ép uống hết ly đó.
Ý đồ biến “gạo nấu thành cơm”…
20
“Chắc , em chỉ uống một ngụm nhỏ thôi.” Tôi cố trấn an bản thân.
Dù ý thức của vẫn tỉnh táo.
“Chắc chỉ cần tắm một cái là .”
Tôi hùng hồn bước phòng tắm.
… Một lát , thở hổn hển lê cơ thể ngoài.
“Vẫn… vẫn khó chịu quá…”
Giang Khoát một lời, bế thẳng lên, bước về phía giường ngủ.
Tôi vội vàng đưa tay ngăn :
“Em… em chuẩn tâm lý…”
“Không làm.” Anh đáp.
… Vậy thì định làm gì?
Chiếc khăn tắm quấn ngang hông tháo .
Tôi theo bản năng căng cứng cả .
Giang Khoát cúi xuống hôn lên má , trầm giọng dỗ dành:
“Đừng sợ.”
Mọi thứ diễn cứ như một giấc mơ, hề thật chút nào.
Giang Khoát cúi đầu, giọng khàn khàn nhận xét:
“Quá nhanh .”
“… Anh mau rửa tay .” Tôi chôn mặt gối, dám .
Giang Khoát động đậy.
Anh trầm giọng , như tuyên bố nguyên tắc của bản thân:
“Nguyên tắc của là qua , để ai chiếm lời miễn phí.”
Tay đặt xuống, áp vị trí nóng rực khiến run bắn.
Điều bất công nhất là… thời gian kéo dài hề công bằng.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua…
Đầu ngón tay tấy đỏ đến sắp rách da.
“Anh ơi… em ngủ …” Tôi gần như nấc.
“Gọi cái gì?”
“Chồng ơi…” Tôi nhỏ giọng gọi, nước mắt ướt đẫm gối.
Đêm , Giang Khoát dỗ dành vô số lần:
“Gọi là chồng , nhanh sẽ buông tha em.”
cái chờ đợi chỉ là… thời gian kéo dài thêm nữa.
Tên lừa đảo chết tiệt 🙂
(Kết thúc)