Nữ Phụ Ác Độc Báo Thù
Chương 1
1
Ban đầu Hứa Hạc Nhất không tin, bởi vì khóe mắt tôi không có nốt ruồi kia.
Tôi đáp: “Hai năm trước lúc em và anh bị nhốt ở núi tuyết Altay, đội cứu viện mãi không tới, anh nói, nếu như còn sống, anh sẽ tới tìm em.”
“Anh còn viết tên lên trên lòng bàn tay em, chỉ là sau này em mắc phải chứng quên ngược chiều, nên đã quên mất anh.”
“Nốt ruồi này em xóa rồi, anh xem đi, chỗ này còn một vết sẹo nhỏ đây này.”
Hứa Hạc Nhất bán tín bán nghi: “Là em thật sao?”
Tôi mỉm môi cười, ghé tới bên tai anh ta khẽ nói: “Cậu chủ Hứa từ bỏ hội họa rồi sao? Thật đáng tiếc nha.”
Thanh niên thừa kế nhà họ Hứa vốn được mọi người chú ý thật ra không thích kinh doanh, chỉ muốn làm một họa sĩ.
Bí mật này anh ta chỉ nói với Đường Hạ Văn.
Tôi thuận thế ôm lấy anh ta.
Hứa Hạc Nhất không đẩy tôi ra.
Anh ta tin.
2
Trong vụ bão tuyết năm đó, Đường Hạ Văn không nói tên thật của mình.
Trong tay Hứa Hạc Nhất chỉ có một bức ảnh.
Thế là tôi dùng luôn thân phận của mình yêu đương với anh ta.
Tuy rằng thi thoảng anh ta lại nghi ngờ tôi.
Ví dụ như anh ta bảo tôi đánh đàn dương cầm.
Tôi nói: “Sau trận tuyết đó, cổ tay em bị tổn thương vĩnh viễn, không đánh được đàn dương cầm nữa.”
Hứa Hạc Nhất nheo mắt lại: “Nhưng lúc trước em từng nói đàn dương cầm là tính mạng của em mà?”
“Lúc quyết định từ bỏ hội họa, anh có đau khổ không? Anh đau khổ bao nhiêu thì em cũng đau khổ bấy nhiêu.”
Anh ta không nói gì nữa.
Còn có một lần anh ta phát hiện sự tồn tại của Đường Hạ Văn.
“Đường Tuyết Sênh, không phải em đã nói mình là con gái một thôi ư?”
Tôi: “Lừa anh đó, thật ra em có một em gái song sinh, nhưng em ghét nó.”
Đường Hạ Văn vờ mình là con gái một trước mặt Hứa Hạc, xóa đi sự tồn tại của tôi.
Vậy thì tôi cũng chẳng cần phải khách sáo làm gì.
Ánh mắt Hứa Hạc Nhất trở nên lạnh lùng: “Sao lại ghét?”
Tôi xốc vạt áo lên, để lộ vóc dáng uyển chuyển, nhưng trên làn da lại có vài vết sẹo xấu xí.
“A Hạc, anh luôn hỏi em những vết sẹo này có từ đâu, hôm nay em sẽ nói cho anh biết.”
“Năm bảy tuổi, em gái kéo em vào nhầm hang ổ của lũ buôn người… Cuối cùng nó chạy thoát, còn em thì bị bán lên núi. Bọn họ đánh đập em, còn dùng thuốc lá làm bỏng em. Bác sĩ nói, những vết sẹo này vĩnh viễn không xóa được.”
Tôi nức nở nghẹn ngào, tiếng khóc ấy khiến lòng người đau đớn, có gã đàn ông nào mà chống cự được.
“Mãi tới năm mười bốn tuổi em mới được cứu về. Không ngày nào là em không hận nó, nó như vết sẹo trên người này, ngày ngày nhắc nhở em về những nỗi tuyệt vọng và đau đớn khi đó.”
“Xin lỗi anh, A Hạc, em quá đau đớn nên mới nói dối.”
Hứa Hạc Nhất thoáng xúc động, khuôn mặt lạnh lùng cũng dịu xuống.
“Là lỗi của anh, ban nãy anh quá hung dữ, Sênh Sênh đừng khóc nữa.”
Nhân lúc anh ta hôn lên vết sẹo của tôi, tôi ăn một viên kẹo dẻo vị nho.
Thoáng chốc, trong không khí vương đầy mùi nho.
Đêm dài đằng đẵng.
Tôi biết Hứa Hạc Nhất cũng không yêu tôi.
Anh ta ở bên tôi chỉ là vì trách nhiệm và lời hẹn thề khi trước.
Hẳn là anh ta đang hoang mang lắm nhỉ, rằng tại sao mãi vẫn không thể tìm lại được cảm giác cảm động lúc còn trên núi tuyết nữa?
Bởi vì tôi vốn không phải người đó.
Tôi giành giật để nhúng chàm anh ấy trước Đường Hạ Văn.
Mỗi lần trước khi hôn nhau, tôi đều ăn một viên kẹo dẻo vị nho.
Tôi muốn anh ấy sau này thấy nho thì sẽ nhớ tới tôi.
Ngửi thấy mùi nho là nhớ những giây phút đắm đuối bên nhau của hai đứa.
Bạn hỏi tôi là không thấy cắn rứt lương tâm ư?
Đương nhiên là không rồi.
Tôi chỉ là nữ phụ ác đ//ộc, cần lương tâm làm gì chứ.
3
Một năm trước, tôi phát hiện hóa ra mình sống trong thế giới trong sách.
Em gái tôi, Đường Hạ Văn, là nữ chính lương thiện.
Còn tôi thì là đứa chị gái ác đ//ộc ghen tị với nó.
Thiết lập của tôi như sau:
Trước bảy tuổi, từng là thiếu nữ dương cầm thiên tài được mọi người chú ý.
Bảy tuổi thì bị b//ắt cóc đưa tới núi sâu, bặt vô âm tín.
Vất vả lắm mới về được nhà, lại có tính cách tăm tối cực đoan, ghen tị với nữ chính Đường Hạ Văn, không chỉ thầm h//ãm hại cô ta, mà còn chen chân vào cuộc tình giữa cô ta với nam chính Hứa Hạc Nhất.
Chỉ là Hứa Hạc Nhất là người chung tình, không thèm ngó ngàng tới Đường Tuyết Sênh.
Đường Tuyết Sênh yêu mà không được đáp lại, cuối cùng hắc hóa, phải nhận kết thúc bi thảm.
Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng tường thuật đầy đủ cuộc đời tôi.
Nhưng sự thật là…
Sau khi tôi bị bắt cóc, ban đầu ba mẹ còn cố gắng đi tìm tôi.
Nhưng có một lần, vì bận rộn tìm tôi mà bọn họ không phát hiện Đường Hạ Văn sốt cao.
Suýt nữa thì mất luôn cô con gái còn lại.
Từ đó trở đi, ba mẹ quyết định phải trân trọng những gì đang có, nên dồn hết tinh lực vào đứa con gái thứ hai.
Cũng chẳng còn tích cực đi tìm kiếm tôi nữa.
Đường Hạ Văn vốn thông minh, nên đã nhanh chóng thay thế tôi, trở thành thiếu nữ dương cầm thiên tài mới.
Dần dà không ai nhắc tới cái tên Đường Tuyết Sênh nữa.
Tất cả mọi người ngầm thừa nhận là tôi đã ch//ết.
Vì người nhà không tích cực nên cảnh sát nhân dân phải mất tới bảy năm mới tìm thấy tôi.
Ở trong núi sâu, tôi phải làm việc nặng nhọc, cổ tay bị tổn thương vĩnh viễn, đã không còn có thể đánh được đàn dương cầm nữa.
Tôi chỉ có thể nhìn Đường Hạ Văn biểu diễn.
Ba mẹ thấy thua thiệt với tôi, nên đối xử với tôi rất khách sáo, hệt như đối xử với khách quý vậy.
Ngoài miệng bọn họ luôn bảo sẽ đối xử công bằng, nhưng lại lén lút bảo nhau: “Văn Văn vẫn tri kỷ hơn.”
“Nói thừa, Văn Văn do chúng ta tự tay nuôi lớn, chẳng lẽ lại giống nhau ư?”
Trái ngược với tôi, thiết lập của Đường Hạ Văn là:
Thông minh lương thiện, nhưng luôn tự trách bản thân khi chị gái bị b//ắt cóc, mãi tới khi gặp được nam chính Hứa Hạc Nhất, được anh ta chữa lành, quyết định tha lỗi cho bản thân.
Ha, tha lỗi cho bản thân.
Đúng là vất vả ghê.
Hồi tưởng quá khứ, Đường Hạ Văn đúng là lương thiện thật.
Bạn học cười nhạo tôi, nó đứng ra như một con nhỏ thánh mẫu.
“Các người đừng b//ắt nạt chị tôi, trước kia chị ấy từng chịu tổn thương rồi.”
Khi bạn học hỏi bị tổn thương gì, nó lại tỏ ra thần bí: “Không thể kể được.”
Rồi sau đó không lâu, toàn bộ trường đều biết chuyện tôi bị l//ừa bán.
Cô ta hưởng thụ tất cả những lời ca tụng ngợi khen.
Còn tôi thì phải chịu sự chửi rủa càng đ//iên cuồng hơn.
“Đường Tuyết Sênh có tài đức gì mà có được cô em gái tốt như nữ thần Hạ Văn chứ?”
“Nữ thần biết đánh đàn dương cầm, cô ta biết gì? Song sinh sao lại chênh lệch lớn vậy?”
“Văn Văn đã tự trách nhiều năm như thế, Sênh Sênh còn chưa tha thứ cho con bé, có phải con bé này hơi nhỏ nhen hẹp hòi rồi không?”
Đã thấy rõ chưa?
Tôi là người công cụ, dùng để tôn lên nữ chính.
Sau khi Hứa Hạc Nhất xuất hiện, tình hình lại càng nghiêm trọng hơn.
Anh ta vốn là người lạnh nhạt, vì bảo vệ Đường Hạ Văn mà anh ta đối xử tàn nhẫn với tôi tới cực điểm.
Ngay cả việc tôi ch//ết thảm ngoài kia, th//i th//ể thối r//ữa rồi mới được người ta phát hiện, cũng đều có bóng dáng của anh ta.
Đọc hết truyện xong, tôi đưa ra một quyết định.
Không bỏ gánh nữa.
Tôi phải hắc hóa trước, quấy rối toàn bộ.
Tiến hành sự ác đ//ộc tới cùng.
4
Tôi đã thử rất nhiều phương pháp, nhưng nhận ra mình không đấu lại được hào quang nữ chính.
Tôi nghĩ, nếu như có thể khiến bọn họ buồn nôn chút thôi cũng không tệ.
Thế là tôi bèn tiếp cận Hứa Hạc Nhất.
Tôi vờ như mình rất yêu anh ta.
Ba mẹ anh ta rất hài lòng với tôi, bạn bè khen tôi không dứt miệng.
Nhưng ngày hôm sau khi chúng tôi đính hôn, Đường Hạ Văn đã vội vã về nước.
Cô ta đúng là mắc chứng quên ngược chiều sau nạn tuyết năm đó.
Nhưng khi nghe nói vị hôn phu của tôi tên là Hứa Hạc Nhất, cô ta lập tức nhớ lại hết thảy.
Ngay sau đó, tôi thấy được một cảnh tượng rất cẩu huyết.
Đường Hạ Văn nhu nhược như cành liễu trong gió bước tới trước mặt Hứa Hạc Nhất, đánh một bản đàn dương cầm cho anh ta nghe.
“Hứa Hạc Nhất, anh mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, em mới là người đã gặp anh trong vụ tai nạn tuyết năm đó!”
“Em từng nói với anh rồi, rằng nốt ruồi nơi khóe mắt này là đặc điểm đặc biệt nhất của em, sao anh có thể quên được chứ?”
Hứa Hạc Nhất kinh hãi, lập tức quay sang nhìn tôi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Đường Tuyết Sênh, em nói cho rõ đi.”
Tôi mỉm cười mắt cong cong, giọng ngọt như mật: “A Hạc, anh hung dữ quá, tối qua không phải anh đã hứa với em là sẽ không bao giờ hung dữ như vậy nữa sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Đường Hạ Văn lập tức tái nhợt.
Tôi vẫn cười: “A Hạc, người ở bên anh ngày đêm là em, phải tin ai, anh tự quyết định đi.”
Tuy nói như thế, nhưng lời nói dối của tôi cũng nhanh chóng bị vạch trần.
Đường Hạ Văn để ba mẹ làm chứng.
Hai năm trước, người tới Altay chỉ có cô ta.
Đàn dương cầm cũng là cô ta đánh.
Cổ tay cô ta không bị tổn thương.
Từ nhỏ tới lớn, nốt ruồi ở khóe mắt chính là điểm khác biệt nhất của cô ta với tôi.
Nhưng còn một điểm đáng ngờ.
Tại sao tôi biết rõ chuyện ngày gặp nạn đó?
Nghe lời chất vấn của Hứa Hạc Nhất, Đường Hạ Văn do dự trong chớp mắt rồi đáp: “Lúc trước em có kể cho chị nghe.”
Ha ha, cô ta nói dối.
Cô ta chưa từng kể cho tôi nghe bao giờ.
Là chính tôi đọc được trong sách.
Có lẽ cô ta cũng đang hoang mang lắm.
Nhưng nếu không nói dối như vậy thì không thể nào gạt bỏ tôi được.
Hai nhà Hứa và Đường bị tôi quậy tới mức rối loạn, hôn ước coi như hủy.
Không biết đám thân bằng cố hữu nghe được chuyện này từ đâu, mà ai cũng mắng tôi là kẻ không biết xấu hổ.
Ba mẹ nói tôi là nỗi sỉ nhục của nhà họ Đường, không bằng ch//ết luôn trong cái xó núi đấy cho rồi.
Bọn họ càng tức giận, tôi càng vui vẻ.
Cảm giác khi khiến đám ngụy quân tử cảm thấy ngột ngạt này thật quá tuyệt vời.