NỮ PHỤ ÁC ĐỘC VÀ CHÀNG TRAI HAY KHÓC CỦA CÔ ẤY - Phần 13 [ Hết ]
Cập nhật lúc: 2025-07-29 21:43:44
17.
và Lâu Triển đến nơi ngày cuối cùng khi bí cảnh đóng .
Bị dịch chuyển đến những nơi khác , chúng dựa Liên Tâm Kính để tìm thấy đối phương.
Trong bí cảnh gặp đủ loại gian nguy, lượt hóa giải, cuối cùng thật sự tìm Phùng Xuân Thảo trong truyền thuyết.
và Lâu Triển ôm mừng đến phát , trời tuyệt đường .
「Vui vẻ ?」
「 , vui như Tết .」
Lâu Triển bất giác trả lời.
Hai chúng buông , đầu .
Bên cạnh sừng sững một đôi tuấn nam mỹ nữ, Cố Tịch Nguyệt và Dạ Cô Thần thì còn thể là ai.
「Nghe tam sư của bệnh nặng, ngoan ngoãn giao Phùng Xuân Thảo đây, sẽ cho hai ngươi c.h.ế.t một cách thống khoái!」
Dạ Cô Thần đang ngơ ngác lạnh lùng bên cạnh.
「Cô nhắc đến nam tu sĩ khác ngay mặt , cắm sừng xanh um thế mà phản ứng gì hết ?」
Dạ Cô Thần lắc đầu vẻ quan tâm.
「Ta yêu A Nguyệt, chỉ cần trong lòng nàng một chỗ cho là đủ .」
mà lời nào.
「Bớt nhảm !」 Lâu Triển che lưng, một cây thương lửa sắc nhọn chỉ thẳng Dạ Cô Thần.
Dạ Cô Thần vung kiếm c.h.é.m tới, Lâu Triển suýt soát tránh lưỡi đao băng, lập tức phản công.
Trận chiến thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Lâu Triển dùng thương thích hợp cận chiến, còn Dạ Cô Thần từ mười năm là nhất kiếm tu của giới tu tiên, kiếm khí thể hóa thành băng, căn bản cần cận chiến.
Trong lúc đang xuất thần, một luồng kiếm phong ập đến mặt, vội vàng nhảy sang một bên, rút cây roi bên hông đánh cùng Cố Tịch Nguyệt.
Cũng chỉ mất nửa nén nhang, và Lâu Triển đều rơi thế hạ phong.
Thấy Lâu Triển ngã xuống đất, Dạ Cô Thần sắp tung chiêu cuối, né tránh lao về phía Lâu Triển.
「Không ngờ là kéo chân ngươi ,」 Máu ở khóe miệng Lâu Triển ngừng trào
「Diệp Oanh, thật …」
Lời của Lâu Triển còn xong, chiêu cuối của Dạ Cô Thần và đòn tấn công cuối cùng của Cố Tịch Nguyệt lao thẳng về phía hai chúng .
nhắm chuẩn thời cơ, tung một chưởng Lâu Triển, hai chúng mỗi lăn xa vài bước.
Luồng kiếm khí hùng vĩ thể chẻ núi mở sông gào thét lao tới, mà khiến mây đen kéo đến, trời quang sét đánh.
chấn văng xa mấy trượng, phun một ngụm m.á.u tươi, trong lòng bỗng nhẹ bẫng.
Là linh khế!
Linh khế giải trừ!
bộ y phục màu xanh lam đang chạy tới phía , trong lòng kinh ngạc.
Tổ sư nhà nó, Phó Thư Bạch thật sự coi mạng gì.
Phó Thư Bạch đỡ dậy, hai chúng , thì thấy Cố Tịch Nguyệt và Dạ Cô Thần đang về phía Lâu Triển.
Giọng của Cố Tịch Nguyệt theo gió truyền đến.
「Không ngờ hai chúng hợp lực thể phá vỡ Thiên Địa Khế Ước! Bí cảnh Thần Ẩn quả nhiên chỗ nào cũng bất ngờ. Bây giờ con ch.ó nhỏ đáng thương là vô chủ , đợi nhỏ m.á.u nhận chủ, nó sẽ chỉ thể ngoan ngoãn lời …」
Dám dòm ngó của , ngươi cũng xứng ?
dán Tật Phong Phù lên và Phó Thư Bạch, dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Lâu Triển.
Lâu Triển thương nặng ngất , biến thành một chú chó nhỏ đầy máu.
bế Lâu Triển lên đặt lòng Phó Thư Bạch.
「Chuyện hôm nay liệu , lâu nữa bí cảnh sẽ đóng . Phùng Xuân Thảo ở A Triển, mang nó .」
「Nếu thể sống, nhất định sẽ tìm các . Nếu thể sống, hãy tu luyện cho , báo thù cho .」
lấy từ túi trữ vật mấy món pháp bảo giữ mạng, phần còn nhét hết cho Phó Thư Bạch.
「Nhất định sống, nhất định tìm chúng !」
gật đầu, giục mau .
Phó Thư Bạch mang Lâu Triển , thở phào một .
「Ngươi đúng là trượng nghĩa!」
chằm chằm Cố Tịch Nguyệt đáp lời cô , c.h.ế.t mất, và Lâu Triển giống .
「 vốn dĩ cũng định g.i.ế.c hai họ.」
đương nhiên , nữ ma đầu háo sắc Cố Tịch Nguyệt là giữ hai họ để ấm giường. bắt trơ mắt Phó Thư Bạch và Lâu Triển buộc khuất phục cô , còn khó chịu hơn cả việc bắt chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-ac-doc-va-chang-trai-hay-khoc-cua-co-ay/phan-13-het.html.]
giơ tay, vô linh phù nổi lên giữa trung. Linh phù vây thành một vòng tròn, bao vây cả ba chúng .
Cố Tịch Nguyệt bật thành tiếng.
「Vẽ mèo theo hổ ? Chiêu dùng đến nát .」
Linh phù như những cây tre mọc lên từ cát, vươn cao từng đốt, lên đến cao đồng loạt tụ về trung tâm.
Nhìn những lá bùa dần tụ , giống như một chiếc bát úp ngược, Cố Tịch Nguyệt bắt đầu lộ vẻ hoảng sợ.
Miệng bát đỉnh còn siết , Cố Tịch Nguyệt kéo Dạ Cô Thần định trốn từ đó, nhưng đ.â.m một lớp chắn trong suốt, bật trở .
「Đây, đây là cái gì?」
Thấy trả lời, Cố Tịch Nguyệt vung kiếm c.h.é.m tới, vội vàng né tránh, phong nhận đánh màn bùa lưng .
「Rất , đây là do chính ngươi kích hoạt.」
Cố Tịch Nguyệt và Dạ Cô Thần , hiểu đang gì.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, một tia sét xuất hiện trong màn bùa, hai tia, ba tia, bốn tia…
Mấy vạn tia sét trong màn bùa đẩy , hòa …
Cuối cùng, mấy tia sét tím khổng lồ xé toạc màn bùa lao vút lên trời, tiếng sấm ầm ầm vang dội khắp bí cảnh, khiến trời đất thất sắc.
Không gian vặn vẹo, đất rung núi chuyển, bí cảnh mà bắt đầu sụp đổ.
18.
Từng đến Tây Tái đánh thạch yêu, thấy qua độc trùng ở Nam Cương, từng đông lạnh đến sống ở Bắc Cảnh.
Cuối cùng lủi thủi về Thành Dược Long.
Nộp xong thuế thành, lính gác ở cổng thành còn cầm một bức chân dung so sánh từng một, so sánh xong còn hỏi
「Ngươi thấy Diệp Oanh 」.
Đến lượt , lính gác hỏi.
「Có thể phiền cô nương đây tháo mặt nạ xuống ?」
「Xin , dung mạo xí, dám dùng mặt thật gặp , sợ dọa đến quan gia.」
Lính gác tiện ép buộc, hỏi .
「Cô nương từng thấy trong tranh , cô tên là Diệp Oanh.」
「Chưa từng thấy.」
「Vậy cô nương xưng hô thế nào, thành cần đăng ký sổ sách.」
「Ta tên là Diệp Ma Tước.」
đến khu Tây tìm nhóc để thuê sân, vô tình nhắc đến cái sân đây, sân đó mua từ lâu .
đành thuê một cái sân khác.
Mọi thứ thu dọn xong xuôi, mệt đến mức vật giường.
Tỉnh dậy mở mắt , đối diện là một đôi mắt màu xanh mực.
Không chạm cơ quan nào , lập tức đỏ hoe mắt.
Phiền c.h.ế.t .
lật lưng với , bẻ vai .
「Cô là đồ lừa đảo!」
Phó Thư Bạch vùi mặt cổ , giọng nghẹn ngào tố cáo.
「Đừng nữa, dù cũng là thành chủ một phương, đừng nữa ?」
Phó Thư Bạch chịu buông tha mà cứ cọ tới cọ lui trong lòng .
「Được , giống như chó con .」
Phó Thư Bạch ngước mắt , chút ngại ngùng nào.
「Ta chính là chó của Oanh Oanh.」
*Rầm* một tiếng.
「Ngươi là chó của Oanh Oanh, là cái gì?」
Phó Thư Bạch kiêu ngạo đáp .
「Ngươi là Xích Viêm Phong Khuyển mà.」
Lâu Triển oa oa chạy tới, đẩy Phó Thư Bạch sang một bên, ôm lấy bắt đầu gào .
「Oanh Oanh, em thể cần nữa chứ, tái lập khế ước với em!」
cạn lời cánh cửa tông hỏng ở phía xa.
Vừa mới về mà hai ôm lóc ngừng, phúc khí của sắp họ cạn hết !