NỮ PHỤ ÁC ĐỘC VÀ CHÀNG TRAI HAY KHÓC CỦA CÔ ẤY - Phần 4
Cập nhật lúc: 2025-07-29 21:43:32
5.
phòng, cô nương giao nhân đang nắm chặt tấm chăn, vết thương đuôi cá lộ ngoài loang lổ, vảy cá cũng mất vẻ sáng bóng.
Nàng đỏ hoe mắt , đôi môi khô nứt nẻ.
đột nhiên vỗ trán một cái, vội vàng rót một cốc nước đưa cho nàng.
「Xin , hôm qua mệt quá nên nghĩ nhiều, cô uống chút nước , chuyển thùng tắm qua cho cô.」
đưa cốc qua, nhưng nàng dám nhận.
giơ tay một lúc lâu đến sắp cứng đờ, định đặt cốc xuống cạnh giường để nàng tự uống. Nàng thò đầu , cứ thế theo tay mà uống cạn nước.
Uống xong, nàng l.i.ế.m liếm môi, tha thiết .
「Vẫn nữa ?」
Nàng gật đầu.
rót nước cho nàng, nghĩ một lát, tiện tay xách luôn cả ấm qua.
Cô nương đúng là khách sáo chút nào, chẳng thèm tự động tay. Cuối cùng nàng dứt khoát ngả lòng , cứ thế theo tay mà uống hết cả một ấm nước.
vuốt ve mái tóc mềm như nước của nàng, dùng dây buộc tóc giúp nàng.
Mái tóc dài buộc lên, dung mạo yếu ớt lộ . Cô nương hành hạ đến gầy rộc cả , da dẻ trắng bệch, cằm nhọn hoắt.
dù , vẫn thể thấy dáng vẻ thanh tú diễm lệ đây của nàng.
「… chỉ nhớ tên là Phó Thư Bạch.」
Cô nương cuối cùng cũng câu thứ hai kể từ lúc gặp mặt, như dễ giao tiếp hơn nhiều , thở phào một .
「Chào Phó cô nương, tên là Diệp Oanh.」
Phó Thư Bạch kinh ngạc một cái, buông cánh tay đang ôm eo , im lặng cúi đầu xuống.
chỉ nghĩ là nàng mệt , bèn đến phòng chứa đồ lặt vặt chuyển thùng tắm .
「 bế cô qua nhé?」
Phó Thư Bạch từ cao xuống, nàng động đậy, như thể thấy lời .
định hỏi nữa, thì cảm thấy tay áo kéo .
「Có thể… cho một bộ quần áo ?」
thầm nghĩ, đều là con gái với cả, gì mà ngại ngùng, tối qua cái nên thấy và nên thấy đều thấy hết .
Trong lòng nghĩ nhưng thể , khéo khiến nàng nhớ chuyện hành hạ trong phòng tối, kích động đến cảm xúc của nàng thì .
Khi lôi bộ pháp y màu tuyết đưa cho nàng, tránh khỏi liếc n.g.ự.c của Phó Thư Bạch, thầm nghĩ may mà pháp y thể đổi theo vóc dáng mặc.
Phó Thư Bạch ở trong chăn loay hoay một lúc lâu mới mặc xong quần áo, cho đến khi bế nàng trong thùng tắm, nàng thoải mái nhắm mắt , với thêm một câu nào nữa.
6.
「Này, thật sự cần cùng ? Ta cho cô , cô đừng mà cậy mạnh nhé! Hai chúng khế ước , nếu cô c h í c, cũng toi đời đấy.」
Lâu Triển thật sự ngày càng lắm mồm, trong ấn tượng của , là kẻ cứng đầu thà chịu roi chứ chịu phối hợp rên rỉ vài tiếng giường, ngay cả trong cốt truyện , mặt nữ chính cũng giữ hình tượng cao ngạo lạnh lùng.
Sao bây giờ biến thành thế , cái miệng như thuê về .
「Không cần. Huynh ở trông nhà.」
Lâu Triển tức đến giậm chân.
「Nói nữa, là chó!」
「Triển ca nhạy cảm đó, chủ yếu là ở bảo vệ Phó cô nương.」 nghĩ đến tối qua
「Nếu cả hai chúng đều ở đây, cô bắt , thì với tối qua lén lút như ăn trộm, với tối qua chuyển mấy cái thùng nước gạo mệt như chó thở dốc chứ.」
Miệng nhanh hơn não thì kịp thời sửa sai, tự chửi luôn cả .
Lâu Triển ngơ ngác , tin nổi mà dùng móng vuốt gõ gõ tai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-ac-doc-va-chang-trai-hay-khoc-cua-co-ay/phan-4.html.]
「Ngươi gọi là gì?」
bộ dạng “cả thiên hạ là cao quý nhất” của , còn gì hiểu nữa.
Một tiếng “ca” thằng nhóc ngây ngẩn .
「 Triển ca minh thần võ, chắc chắn thể bảo vệ Phó cô nương.」
「Đó là tất nhiên!」
nhân lúc Lâu Triển đang đắc ý vênh váo mơ mộng giữa ban ngày mà chuồn ngoài.
Đến Phường Nhiệm Vụ nhận thẻ phận xong, cùng một nhóm tu sĩ Trúc Cơ biển.
Một tu sĩ theo nhóm, mấy phối hợp ăn ý.
Thương cho năng lực mạnh, cũng chẳng tài nguyên gì như linh phù linh đan, chỉ thể đơn thương độc mã.
May mà đều là tu sĩ cấp thấp, chúng chỉ săn g i ế c một hải thú cấp thấp gần bờ, cũng quá nguy hiểm.
Người khác mệt thì nghỉ, mệt vẫn tiếp tục g i ế c hải thú.
Không vì gì khác, trong nhà một con ch.ó và một con cá cần nuôi.
Tổ sư nhà nó, chắc chắn là điên mới khế ước với Lâu Triển. Tên lúc ở nguyên hình căn bản là vô dụng!
À, đúng . Sau khi hóa thành hình cũng là ăn của uống của , chỉ lúc giường là chút tác dụng.
Vẫn sớm ngày giải trừ ràng buộc với mới .
Đợi đến khi đổi điểm tích lũy thành linh thạch, xách mấy con ngỗng về nhà, ý nghĩ giải trừ ràng buộc đạt đến đỉnh điểm.
Lâu Triển chép miệng, mặt bóng loáng dầu mỡ.
「Có đấy hả con sẻ c h í c tiệt, chút đồ căn bản đủ ăn nhé?」
Làm ơn , một con ch.ó nhỏ như , một ăn ba con ngỗng thật sự bội thực c h í c ?
Nếu g i ế c thì cũng c h í c , thật sự sẽ nhịn mà Lâu Triển thành một nồi thịt chó hầm.
nhịn! Vị mặt chính là yêu thần, bóp c.h.ế.t cũng đơn giản như bóp c.h.ế.t một con kiến.
「Ê, trong tay ngươi bưng cái gì thế, thơm quá.」
「Cháo cá phi lê.」
bưng bát chuẩn gõ cửa thì Lâu Triển chặn .
「Hay lắm,」 Lâu Triển giọng âm dương quái khí
「Các ngươi lén ăn đồ ngon như !」
Mặt tối sầm.
「Huynh lương tâm cắn rứt ? Ngỗng và cháo cá phi lê cái nào ngon hơn?」
Lâu Triển mặt đỏ tim đập.
「Ta thấy cháo cá phi lê ngon hơn.」
Cãi cùn gây sự, đúng là tài đấy.
「Hơn nữa,」 Lâu Triển tiếp tục bổ sung
「Phó cô nương là giao nhân đấy, đồng loại ăn thịt đồng loại, cô sẽ ăn cháo cá phi lê .」
Lời dứt, bên trong vang lên một giọng yếu ớt.
「Giao nhân chúng cũng ăn cá.」
Lâu Triển hung hăng lườm cánh cửa, hận thể đốt một cái lỗ.
cúi xuống xoa mạnh đầu chó một cái, buông khi Lâu Triển kịp xù lông.
「Trong nồi còn nhiều lắm.」
Lâu Triển , mắt sáng lên, vểnh đuôi nhà bếp.
Còn thì bưng bát phòng.