Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Yên Ổn - Chương 3: Hiểu lầm
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:29:09
Tư Nhã càng càng lớn: “Cô linh tinh gì ? Có bằng chứng ? Nếu thì chính là bôi nhọ! Ôi ôi, thà để c.h.ế.t sông còn hơn.”
Mọi : Khóc dã man ! Vừa thấy vẫn mà.
Không chỉ ngạc nhiên, Trần Quyên càng sửng sốt. Tại chuyện theo cô dự tính chứ?
Theo tính cách của Tư Nhã, bấy giờ mặc kệ tất cả mà theo cô mới ! Khóc lóc cái gì? Còn nhận là phụ nữ chồng cái gì?
Cô lắp bắp: “Này cô gì ! Mọi đều cô gả cho Tống Hàm chỉ vì Niên Thành quan tâm, cần giả vờ gì! Mọi đều hiểu cho cô mà, cô cũng là bất đắc dĩ. Dù cô và Tống Hàm cũng vợ chồng thực sự…”
Mọi mắt chữ A mồm chữ O, dám tin tai . Nếu đây là sự thật, cũng tội nghiệp cho Tống Hàm quá!
Cô ánh mắt sắc lạnh như d.a.o của Tống Hàm dọa giật , nhất thời ngậm miệng.
“Đây là vu oan mà, là ép c.h.ế.t mà! Mọi đều ép c.h.ế.t ? chỉ may trượt chân rơi xuống, nếu mệnh lớn thì sớm quy tiên !” - Tư Nhã sụt sịt .
“Nhặt về cái mạng, bây giờ cô thành thế ! Đồng chí Trần Quyên, thừa nhận là phiền đồng chí Cố, nhưng hiện giờ chồng, trong mắt chỉ mà thôi. chỉ sống yên với chồng mà thôi! Chúng kết hôn vì tình cảm với . Cô đừng ngậm m.á.u phun !”
Nói xong mấy lời , ngay cả Tư Nhã cũng thấy miễn cưỡng.
Những xung quanh thì càng cần , biểu cảm cực kỳ đặc sắc.
Tư Nhã vô cùng xinh , khi càng đáng thương động lòng. Tống Hàm đau lòng ôm cô chặt hơn, như nghiến răng.
“Thanh niên trí thức Trần, cô thật sự coi cô là bạn ?”
Trần Quyên chột , đỏ bừng mặt: “… …”
Cô hiểu vì chuyện thành thế .
Tống Hàm: “Từ đằng thấy vợ trượt chân nên mới lao đến đây cứu cô , ai ngờ may mắn thoát nạn thì gặp đồ ăn là cô!”
“ , thật sự…” - Trần Quyên lúng túng. “Tư Nhã, cô như thế!”
“Vậy thế nào?”
Trần Quyên còn định gì đó, nhưng Tống Hàm, cô dám mở miệng. Cô chỉ trợn mắt, mặt đỏ bừng, dáng vẻ như chịu ấm ức lớn.
Tư Nhã: “Hay là chúng hỏi đồng chí Cố, xem thế nào?”
Tư Nhã Cố Niên Thành là một sĩ diện, sẽ để mang tiếng là dây dưa với chồng. Anh chắc chắn sẽ chối.
Tất nhiên Trần Quyên cũng điều đó, nhất thời thế nào. Dưới ánh mắt dò xét của , cô càng đỏ bừng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-chi-muon-song-yen-on/chuong-3-hieu-lam.html.]
Lúc , thím Trương lên tiếng: “Hiểu lầm thôi mà, hiểu lầm thôi mà! Tiểu Hàm , mau đưa vợ cháu về nhà , chắc cô lạnh lắm!”
Trần Quyên là con dâu bà chấm cho đứa út nhà , tất nhiên bà giúp giải vây.
Bà tin lời Trần Quyên, chẳng qua chứng cứ mà thôi. Nếu cứ giằng co thế , con dâu tương lai của bà mới là thiệt.
Cho dù , ánh mắt đánh giá của dân làng chuyển từ Tư Nhã sang Trần Quyên. Cô ý thức điều đó, òa chạy về ký túc xá của thanh niên trí thức.
Tống Hàm khẳng định chuyện với những vây xem một nữa, còn thêm rằng nếu ai dám bắt nạt vợ như thì nhất định sẽ tha cho.
Sau đó, cởi chiếc áo khoác duy nhất của đắp cho cô cẩn thận bế . Chiếc áo kịp cởi khi nhảy xuống sông nên vẫn còn khô.
“Tiểu Hàm cũng khá ân cần với vợ đó chứ!” - Ông Trần .
“Còn ! Nó si mê thanh niên trí thức Tư bao lâu , bây giờ ôm về nhà thể ân cần !” - Bà Trần tiếp lời.
Chị Lý thêm : “ thấy tám phần mười là thanh niên trí thức Trần đặt chuyện, vợ chồng tình cảm thế cơ mà”
“ thế! cũng cho là ”
Mọi bàn tán mấy câu ai về nhà nấy. nhanh chuyện lan truyền khắp đại đội Mâu Tri, thôn nhỏ mà, chuyện gì mà lan truyền cơ chứ!
Tư Nhã chồng thô kệch chỉ mặc một chiếc áo mỏng vá chằng vá đụp, nhường chiếc áo ấm duy nhất cho cô.
Cô vòng tay ôm lấy cổ , nép lòng ngủ .
Tống Hàm: !!!
Tống Hàm gì nhưng đôi tai sớm đỏ bừng lên, cổ cũng khô nóng chịu nổi.
Anh vẫn còn nhớ rõ mới tuần thôi, thanh niên trí thức Tư đến tìm rằng gả cho .
Tuy sớm lòng cô nhưng cũng hiểu rõ xứng, hơn nữa cô cũng trong lòng . Vậy nên từ chối.
Ấy mà cô cứ nhất quyết đòi gả cho bằng , đòi sống đòi chết, thế nên dốc hết tiền tiết kiệm bày hai mâm cỗ mời trong thôn đến ăn cưới.
Lúc dân làng còn tin, tất nhiên , ngay cả cũng tin mà. cho dù tin thì hai trở thành vợ chồng.
Đêm tân hôn, Tống Hàm vui sướng vì trong lòng.
Nào ngờ kề d.a.o lên cổ, thà c.h.ế.t để chạm . Tống Hàm đau lòng bối rối, cảm giác như cô coi là thằng hề mà chơi đùa .
*Nữ phụ của chúng sơ hở là đòi c.h.ế.t hen kkkk