Nữ Phụ Cũng Đáng Được Happy Ending! - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:41:12
Điều tàn nhẫn nhất của phận là khiến bạn nghĩ đổi nó, sống cuộc sống hạnh phúc, nhưng cuối cùng đột ngột lật ngược tất cả, bảo bạn rằng thể đổi bất cứ điều gì.
Thời gian cuồng, vạn vật đổi .
Cứ như , bảy năm trôi qua.
bận rộn, sống một cuộc sống bình thường, chẳng khác gì kiếp .
Bảy năm đủ để mài mòn nhiều thứ.
Những ngày bên Lục Hoài Thư giống như một cơn mộng mị.
Giữa đêm khuya, đôi lúc tự hỏi, liệu thực sự từng là tiểu thư ?
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Liệu từng mập mờ với trai thanh tú ?
Hay tất cả chỉ là một giấc mơ nghèo khó, một ảo tưởng do ăn quá no ngộ độc?
Hơi mơ hồ, tìm đến thành phố Vĩnh Thành và xin công việc bán sữa.
Một ngày nọ, khi đang bận rộn thì một đàn ông dáng vẻ cao ráo bước cửa hàng.
ngẩng đầu lên, tự động hỏi: “Xin hỏi, khách hàng order gì ạ?”
Người đàn ông giọng trầm thấp: “Trà sữa đường đen trân châu.”
vẫn cúi đầu, ngón tay nhanh chóng bấm màn hình: “Xin hỏi quý khách chọn cốc trung lớn? Lạnh nóng?”
Giọng trầm ấm vang lên: “Cốc trung, lạnh.”
“Vâng, xin quý khách đợi một chút.”
sữa, xong đưa cốc ngoài: “Chào , sữa đường đen trân châu sẵn sàng.”
Cuối cùng, ngẩng đầu lên và thấy đàn ông chờ quầy.
Mái tóc đen mượt, đôi lông mày thanh thoát, sống mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm...
Gương mặt , quen thuộc xa lạ.
Lục Hoài Thư!
bất ngờ mở to mắt, tay cầm cốc sữa “cạch” một tiếng rơi xuống quầy.
6
Lục Hoài Thư , mỉm : “Cô đổ sữa của .”
Nụ của mang theo chút tà mị, thanh lịch nguy hiểm.
Toàn bất giác run rẩy: “Xin , sẽ một cốc khác cho .”
luống cuống dọn dẹp quầy, vội vàng pha một ly sữa mới.
Lục Hoài Thư nhận lấy ly sữa, im lặng một lúc hỏi: “Cô rảnh ? Đi ăn cùng nhé?”
vội vàng lắc đầu: “Không rảnh, đang bận.”
Anh hỏi tiếp: “Ngày mai thì ?”
bịa một cái cớ: “Ngày mai dự đám cưới, cũng rảnh.”
Anh cầm ly sữa một lát, đó rời , chiếc áo gió màu xám lướt nhẹ trong khí.
Nhìn bóng lưng khuất dần, thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cảm thấy một nỗi mất mát rõ nguyên do.
Về nhà, nấu cơm thất thần.
Theo nội dung trong nguyên tác, đầu tiên Lâm Song Song và Lục Hoài Thư gặp nhiều năm là tại một bữa tiệc. Lâm Song Song phục vụ và khác gây khó dễ.
Lục Hoài Thư giải vây và đưa cô về nhà.
Lâm Song Song tưởng rằng Lục Hoài Thư vẫn còn yêu , trong lòng đắc ý, từ đó xảy nhiều tình tiết tiếp theo.
, gặp Lục Hoài Thư ở tiệm sữa, và cũng đưa về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-cung-dang-duoc-happy-ending/chuong-4.html.]
Có vẻ như cốt truyện đổi...
Nấu cơm xong, đợi lâu vẫn thấy về, gọi điện hỏi thăm.
Mẹ : “Song Song, ba con ngất xỉu … Con thể nghĩ cách xoay năm ngàn tiền viện phí ?”
Từ khi gia đình phá sản, ba chịu nổi cú sốc, nhảy lầu dẫn đến liệt , tinh thần cũng còn tỉnh táo.
Mấy năm nay, chúng rong ruổi khắp nơi trong nước tìm bác sĩ giỏi. Gần đây ở Vĩnh Thành một vị danh y, chúng mới chuyển đến đây.
cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, bình tĩnh đáp: “Mẹ, đừng lo, con sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Được… ...”
Cúp điện thoại, xoa xoa thái dương, đó gọi một cuộc khác: “Lệ Lệ, bên việc thêm nào ?”
Lệ Lệ : “Tối mai một tiệc cưới cần chào khách, một ngàn, ?”
Trong nội dung tiểu thuyết, phục vụ trong một bữa tiệc, gây khó dễ, đấy Lục Hoài Thư cứu giúp, từ đó mới nảy sinh thêm những rắc rối hồi kết.
Nhớ đến kết cục bi thảm của , dù mấy năm qua kinh tế khó khăn, vẫn luôn tránh việc ở tiệc tùng, nhất là các công việc như phục vụ.
thì còn cách nào khác.
cắn răng: “Được.”
Lễ tân khác với phục vụ, giống với tình tiết trong truyện, đúng nào?
Buổi tối, cùng bạn đến bữa tiệc, trang phục lễ tân và ở cửa đón khách.
cúi , lặp lặp câu: “Chào mừng quý khách.”
Khoảng nửa tiếng , một bóng dáng cao lớn tiến đến mặt .
lập tức cúi chào: “Chào mừng quý khách!”
Người đó nhúc nhích.
ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của Lục Hoài Thư.
Anh mặc một bộ âu phục chỉn chu, vai rộng, eo thon, đôi chân dài thẳng tắp, gương mặt tuấn mỹ nổi bật giữa những vị khách.
Khi chạm ánh mắt đen thẳm của , bỗng thấy lúng túng.
Lục Hoài Thư hỏi: “Không cô bảo dự đám cưới ?”
trả lời thế nào, liền gượng gạo chuyển chủ đề: “Lục , mời trong, ở cửa tiện .”
“Cô đang tránh ?”
“Tiên sinh, phía còn khách.”
Lục Hoài Thư thật lâu, truy hỏi nữa mà bước sảnh chính.
thở phào, chỉ mong nhanh chóng hết giờ để rời .
“Song Song!” Lệ Lệ bỗng nhiên chạy đến, đưa cho một bộ đồng phục: “Có một nhân viên phục vụ đến , mau , một ngàn!”
Phục vụ?
Không !
“Mau thôi!”
Lệ Lệ đẩy phòng đồ.
Cầm bộ đồ trong tay, sững sờ. Hóa , cốt truyện hề đổi.
Thở dài bất lực, đồng phục và bước sảnh.
Vừa bước , lập tức cảm nhận một ánh mắt dõi theo .
Quay đầu , ngoài dự đoán, là ánh mắt của Lục Hoài Thư.
cúi đầu, vội công việc của .