Nữ Phụ Phản Công - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-12 21:52:24
Bàn tay chậm rãi đặt lên vai , giọng trầm lạnh vang lên:
"Ai cho cô cái ?"
giả vờ ngây ngô, đưa tay sờ đầu, lí nhí đáp:
"Không ai cả... trong đầu em chút ấn tượng mơ hồ... thế là thôi ạ."
Cơ thể Tiêu Yến run lên đến mức cũng cảm nhận .
Hắn gắt gao chằm chằm mắt , đôi đồng tử đen thẳm như moi móc điều gì đó từ trong đó .
nghiêng đầu, khẽ mím môi.
Nỗi sợ ăn sâu xương tủy khiến tim đập dồn dập, kìm mà bám lấy mép bàn.
Giọng đột ngột vang lên, lạnh buốt:
"Trước đây cũng từng cho . Sau đó... cô c.h.ế.t ."
Hắn lạnh, tay bất ngờ bóp lấy cổ , giọng như như đầy cảnh cáo:
"Thu mấy trò nhỏ của cô , ăn mấy thứ ."
Hắn xoay định rời , níu lấy vạt áo.
"Anh thử một miếng ? Em cả chiều đấy."
"Biết lúc ăn sẽ nhớ đó."
Tiêu Yến hất tay , sải bước nhanh, gần như bỏ chạy lên lầu.
đó, chẳng rõ vì chút thất vọng mơ hồ.
Đặt bánh tủ lạnh, trở về phòng tắm rửa, đó lấy hộp sữa chua ăn tạm, nhưng bước đến cầu thang thì bất giác khựng .
Từ tầng hai xuống, Tiêu Yến đang ôm lấy đĩa bánh, cúi đầu ăn từng miếng lớn.
Chiếc bánh đó để trong tủ nên lạnh cứng, còn cố tình cho thật nhiều đường , vị ngọt chắc cũng tương đương với việc ném năm trăm viên kẹo máy xay đổ thành một cục nhét miệng.
Ngọt đến mức phát ngán. Vậy mà Tiêu Yến như hề .
Từng ngụm từng ngụm lớn, như cảm nhận hương vị, chỉ đơn thuần nhai nuốt một cách cơ học.
Thỉnh thoảng nghẹn, nghiêng đầu sang một bên, ho khan điên loạn.
lặng lẽ , kìm mà bật khẽ.
Ngày xưa vứt bỏ như đồ rác, giờ nâng niu như bảo vật, thật đúng là mỉa mai. Tiêu Yến, dám động lòng ?
về phòng, ôm lấy chính , thụp xuống, cố đè nén nhịp tim hỗn loạn, thở hắt từng .
Những ký ức thảm khốc như đoạn phim chậm lượt tái hiện trong đầu và cuối cùng, cũng lời giải đáp cho thắc mắc ban đầu:
Rốt cuộc vì Tiêu Yến phát điên cái c.h.ế.t của ?
Là vì... tình cảm.
Ánh mắt dần lạnh lẽo. Một kẻ như Tiêu Yến mà cũng xứng đến chữ "tình"?
...
Sáng sớm.
quen tay gạt phần lòng đỏ của trứng ốp la sang một bên, gắp phần lòng trắng bỏ miệng.
Ngẩng đầu lên Tiêu Yến đang , ánh mắt phức tạp.
"Không cô mất trí nhớ ?" Hắn lạnh nhạt hỏi, "Sao còn nhớ ăn lòng đỏ?"
nhún vai:
"Em chỉ mất trí nhớ chứ hóa ngốc. Một thói quen cơ thể thành phản xạ , cứ tự nhiên mà thôi."
đảo mắt một vòng, hỏi :
"Tiêu Yến, em từng đến chỗ đúng ?"
Ánh mắt lướt qua:
"Ý gì?"
"Chỉ là... khi cách trang trí ở đây, luôn cảm giác quen thuộc lắm. Nhìn thấy vài món đồ, em lờ mờ nhớ vài mảnh ký ức."
"Thế cô nhớ gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-phan-cong/chuong-4.html.]
lắc đầu, tiếc nuối:
"Không nối ... vụn vỡ quá."
Hắn im bất động lâu, đưa tay day trán.
Đến chiều tối, đưa biển. Sóng vỗ ầm ào, bờ, bất giác thất thần.
Tiêu Yến thản nhiên mở chai rượu, uống một ngụm lớn hỏi:
"Cái vẻ thất thần là ? Nghĩ gì thế?"
vài giây, đó khẽ đáp:
"Nơi thật. Trước đây em từng thấy biển."
Tiêu Yến cứng hệt như dự đoán. Những lời , từng với nhiều .
Khi chúng còn hoà thuận, luôn quấn lấy , nài nỉ ngắm biển, tiếng sóng vỗ, ngọn sóng trắng xóa giữa đại dương bao la.
Thế nhưng từng để tâm. Lúc nào cũng cho qua chuyện, đến khi c.h.ế.t cũng từng thấy biển một .
Trong lòng khỏi tiếc nuối, giơ tay che ánh hoàng hôn đang đổ xuống. Sóng biển tràn đến, đầu ngón tay nước mặn lạnh buốt chạm , cảm giác lạ lẫm.
cố nắm lấy, nhưng chẳng giữ gì cả.
Tiêu Yến đột ngột túm lấy cổ tay , kéo về phía xe.
"Anh gì?"
lập tức im bặt vì thấy rõ đáy mắt đỏ như máu.
Lưng ép sát cửa xe lạnh ngắt, ngón tay nhẹ lướt qua tóc, gò má, môi .. đó bóp lấy cổ .
Giọng khàn khàn, gọi :
"Nguyễn Chi."
Quất Tử
khẽ đáp lời, ánh mắt đầy nghi hoặc. Hắn nhíu mày , thở nặng dần như đang ép đưa quyết định gì đó:
"Bất kể cô là ai, mang theo mục đích gì...Từ giờ, cô chính là Nguyễn Chi. Bỏ ngay những trò nhỏ nên , chỉ cần ngoan ngoãn, cái gì cũng ."
Đôi mắt đỏ rực, quầng thâm mắt cách nào che giấu, ôm chặt như con rồng sắp hóa điên, tuyệt vọng giữ lấy kho báu cuối cùng của nó.
Ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, như thể chỉ cần trái một câu, ngón tay sẽ lập tức siết , bóp c.h.ế.t tại chỗ.
chớp mắt, đưa tay ôm lấy cổ .
Tựa đầu n.g.ự.c , nhỏ giọng nũng:
"Em vẫn luôn ngoan mà, Tiêu Yến."
Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, tim đập mạnh đến mức rõ mồn một bên tai.
khẽ , giọng mềm mại nhưng trong đáy mắt lạnh lẽo , âm u đến cực điểm, trái ngược với vẻ ngoài.
Rời khỏi vòng tay , ngước mắt , vẻ đáng thương:
"Tiêu Yến, em ăn khoai lang nướng."
kéo vạt áo , nũng như mèo con.
Ánh mắt phức tạp, mà dường như hàng vạn cảm xúc xen lẫn—cuối cùng lặng lẽ mở cửa xe, ngắn gọn :
"Lên xe."
"Dạaa~" vui vẻ leo lên, quên khen :
"Tiêu Yến, ghê!"
Tay nắm chặt vô lăng, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, hít sâu mấy , lạnh lùng cảnh cáo:
"Biết điều một chút. Nguyễn Chi, diễn thì cũng điểm dừng."
nghiêng đầu khó hiểu :
"Em diễn mà!"
Tiêu Yến đột nhiên đ.ấ.m mạnh vô lăng, chiếc xe lệch hẳn tay lái, tông thẳng một gốc cây ven đường.
Lá cây rụng lả tả, mặt cắt còn giọt máu, run rẩy siết chặt dây an , thốt lời nào.
Chắc chính Tiêu Yến lúc cũng phân biệt nổi thực sự mất trí nhớ, đang giả vờ để lừa .
Hoặc lẽ... là dám phân biệt.