NỮ THẦN Y TÁI GIÁ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:59:28
3
Mùng bảy tháng bảy, và Cố Yến Châu chính thức thành .
Sương đêm thấm lạnh, bóng tối dần sâu, mà tân lang vẫn đến.
Ta cứ ngỡ đêm nay sẽ bước tân phòng. Trong cơn mơ màng, chợt bên giường, mạnh tay kéo tung chăn mỏng của .
Cố Yến Châu thẳng , cao gầy mà lạnh lùng, ánh mắt sắc bén chằm chằm : "Hôm qua ngươi gì với Miểu Miểu? Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, mà ngươi cũng nhẫn tâm bức nàng đến mức tìm đến cái chết. Đây chính là khí độ của chính thất ?"
Hắn ném một câu lưng rời .
Ta vỗ trán, rốt cuộc cũng hiểu , thì Dư Miểu tin .
Ngay lúc , bên ngoài sân chợt náo loạn.
A Hỉ hoảng hốt chạy , vội vàng : "Có từ viện của lão phu nhân đến báo tin, tiểu thiếu gia phát sốt cao."
Ta xỏ giày dậy: "Đã mời đại phu ?"
"Nói là tiểu thiếu gia ăn trái cây từ viện của phu nhân, về phòng bao lâu thì sốt cao, lão phu nhân lệnh cho phu nhân đến từ đường quỳ xuống."
Một nha kiêu căng bước thẳng , ném một vỏ trái cây mặt .
Tân nương mới cửa quỳ từ đường, đây là chèn ép vì xuất cao.
***Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối, mong các bạn iu REUP nhoa!!!***
A Hỉ lập tức quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe: "Khi đó tiểu thư mới nghỉ ngơi, nô tỳ thấy một tiểu đồng ngoài sân nên thuận tay đưa một miếng trái cây cho . nô tỳ cũng ăn miếng đó, tuyệt đối vấn đề!"
Nàng theo lớn lên ở thôn quê, từng thấy qua những thủ đoạn tranh đấu trong nội viện, chỉ sợ gây họa lớn cho , nhịn mà nức nở.
Ta đỡ nàng dậy, chằm chằm nha , trầm giọng hỏi : "Đại phu thế nào?"
Nha bắt đầu mất tự nhiên, bĩu môi đáp: "Ngoài viện Dư nương tử khỏe, tướng quân đưa hết ngự y trong phủ . Tiểu tư mời đại phu bên ngoài vẫn ."
Ta lập tức đẩy nàng , gọi A Hỉ: "Đi xem tiểu thiếu gia thế nào."
Vừa bước phòng, thấy đứa bé giường, sắc mặt tái xanh, thở nặng nề, hai má đỏ bừng vì sốt cao.
thằng bé ngủ yên.
Sàn nhà cạnh giường sạch sẽ, dấu hiệu nôn ói, tạm thời yên tâm.
Lão phu nhân nghiêm nghị ghế, lớn tiếng quát: "Không quỳ trong từ đường, ngươi đến đây gì?"
lúc , tiểu tư dẫn một vị đại phu trẻ tuổi vội vàng bước .
Vị đại phu xem bệnh một hồi, nhíu mày lẽ do dưa hấu tính hàn, tổn thương dày.
Hắn , liền kê đơn thuốc ôn trung trừ hàn.
"Không !" Ta tiến lên một bước, lập tức ngăn .
Lão phu nhân tức giận: "Quỳ xuống! Ngươi cố ý hại cháu trai ? Ban đầu là ngươi cho nó ăn đồ lạnh, bây giờ ngăn cản chữa trị. Ta cứ nghĩ ngươi mất mẫu từ nhỏ, tổ phụ tổ mẫu dạy dỗ nên sẽ hiểu chuyện, ai ngờ tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng rước về một chính thất lòng độc ác!"
Lời dứt, hai ma ma lực lưỡng tiến lên đè mạnh hai vai xuống.
A Hỉ định nhào đến bảo vệ , nhẹ lắc đầu ngăn nàng .
Hôm nay Cố gia nhất định oai phủ đầu với , hôm nay thì cũng ngày khác.
Đầu gối chạm đất, nhíu mày, chỉnh vạt váy, bình tĩnh quỳ xuống.
Rất nhanh, nha bưng thuốc mới sắc đến, nhưng nửa canh giờ trôi qua, sốt của tiểu thiếu gia những giảm mà còn nặng hơn, thằng bé bắt đầu mê sảng.
Đại phu trẻ tuổi mà lo lắng, yên.
"Ưm..." Đột nhiên, đứa trẻ nôn hơn nửa thuốc uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-than-y-tai-gia/chuong-2.html.]
Lão phu nhân quýnh lên, ôm chặt lấy cháu trai nức nở: "Trái tim của ơi! Cái đồ trời đánh Dư Miểu ! Mau! Mau gọi ngự y về ngay!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm mắt, khẽ thở dài.
Sau đó, chậm rãi dậy, sang vị đại phu đang toát mồ hôi:
"Đại phu nghĩ tới khả năng, tiểu thiếu gia mắc chứng cam tích phát nhiệt ?"
4
Chứng cam tích phát nhiệt thường ở trẻ từ hai đến năm tuổi, triệu chứng thường gặp là sốt cao lui, đến khi phát ban sẽ tự .
Bệnh khởi phát do phong ôn thời tà xâm nhập phổi.
Triệu chứng rối loạn tiêu hóa chỉ là một biểu hiện, nhưng nguyên nhân chính.
Phương pháp điều trị lấy thanh nhiệt giải độc chủ, chứ trị lạnh bằng thuốc ôn nhiệt, điều đó chỉ khiến đứa bé nôn mửa ngừng.
Đại phu trẻ mắt sáng rỡ, liên tục lau mồ hôi: "Giống, giống! Với trẻ ở độ tuổi , nghĩ đến chứ!"
"Hừ! Còn chẳng do kẻ cố ý dẫn dắt nhầm hướng bằng mấy miếng trái cây !" A Hỉ chống nạnh, bực tức thôi.
Đơn thuốc mới kê , xem kỹ mới cân nhắc : "Hổ trượng tính quá mạnh, tiểu thiếu gia đang tiêu chảy, e là chịu nổi. Hay là bằng linh dương giác, giúp phát tán nhiệt ngoài nhiều hơn."
Đại phu trẻ lập tức chắp tay hướng về lão phu nhân, kinh ngạc : "Tiểu nhân học y ba năm, cứ ngỡ xuất sư, ngờ thiếu phu nhân còn hiểu hơn , thật hổ thẹn."
Lão phu nhân nhíu mày, dường như vẫn tin, nhưng khi thuốc mới cho uống, cơn sốt của tiểu thiếu gia hạ quá nửa.
Bấy giờ, ánh mắt bà mới phức tạp , lạnh lùng : "Đêm nay vốn là đêm tân hôn của ngươi, giữ lòng trượng phu, nhưng chuyện khác thì tỏ tường. Được , về sớm nghỉ ngơi ."
Ta lắc đầu, tự tay bưng nước ấm đến lau cho Tiểu Cố Diễn.
Đứa trẻ mẫu , luôn chịu nhiều thiệt thòi hơn.
Chứng cam tích phát nhiệt phát tác, từ khi sốt đến lúc phát ban, ít nhất hai ba ngày, nó còn chịu khổ thêm.
Đến khi trời sáng, Cố Yến Châu đưa Dư Miểu về.
Hắn quỳ xuống lão phu nhân, giọng chắc nịch: "Hôm qua Miểu Miểu đập đầu thương, đại phu khám mới phát hiện nàng mang thai hai tháng. Nay chính thất cửa, mẫu nỡ để cốt nhục Cố gia lưu lạc bên ngoài, nên tiếp nhận nàng ?"
"Cũng chỉ là một cô nương chốn thôn dã, giả bộ đáng thương mà thôi! Vậy mà ngươi còn tự đưa đại phu chạy tới! Con trai ruột của ngươi tối qua sốt cao suốt cả đêm, ngươi từng đến xem một ?"
Lão phu nhân giận dữ, ném mạnh chén xuống đất.
lúc bước , mảnh sứ vỡ văng khắp chân .
Bà ngẩng lên một cái, thuận miệng : "Thôi thôi, ngươi cưới chính thất , mấy chuyện nhỏ nhặt cần gì hỏi , chính thất gật đầu là ."
Bỗng chốc, ánh mắt trong phòng đều dồn về phía .
Chuyện đêm qua khiến trở thành trò trong phủ. Đám nha , kẻ chỉ chờ xem nhẫn nhục chấp nhận bát cơm nguội , là lên đối đầu với trượng phu ngay tại đây.
Nghe , Dư Miểu lập tức quỳ sụp xuống, quỳ gối trượt đến bên chân , đủ tư thái khiêm nhường.
"Cẩn thận mảnh sứ vỡ."
Chưa đợi nàng mở miệng, cúi xuống đỡ nàng dậy, nhẹ giọng : "Dư cô nương thai, đương nhiên nên sớm phủ, an tâm dưỡng thai, để Cố gia thêm con cháu."
Ta lão phu nhân nhất định bận lòng vì đứa trẻ trong bụng nàng , nếu , chén hẳn rơi xuống chân Dư Miểu mới đúng.
Bà đẩy chuyện sang , là tính toán rằng tối qua mất hết thể diện, suýt nữa còn bà trách phạt. Để giữ vững địa vị , nhất định sẽ để cho một ngoại thất thai dễ dàng bước chân .
Đến lúc đó, nếu bà chấp thuận, chẳng những thể lấy lòng , mà còn thể giẫm một bậc.
Chỉ là, từng mong cầu tình cảm chân tâm của Cố Yến Châu, cũng quá xem trọng địa vị chính thất. Cho dù rước thêm mười bảy, mười tám tiểu về, sinh một bầy con, thì liên quan gì đến chứ?
Vừa dứt lời, lão phu nhân tay cầm chén khẽ cứng , ánh mắt quét về phía đầy sắc bén.
Ngược , Dư Miểu che giấu sự kinh ngạc, còn Cố Yến Châu thì chỉ lặng lẽ quầng thâm mắt , ánh mắt phần phức tạp.