Nữ Thương Nhân
Chương 4
Hoan Nghi bị ta làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Ta thấy đủ rồi nên chuyển chủ đề: “Quận chúa và tướng quân sao lại ở trong rừng đào này?”
Quận chúa hừ lạnh, lại đắc ý khoanh tay trước ngực.
“Lão phu nhân nói trong viện không đủ sắc xuân, không xứng với một nhân vật như hoa như ngọc như ta. Cho nên ta đặc biệt đến rừng đào này chọn vài cây đào tốt, đem về phủ tướng quân trồng. Lão phu nhân còn nói, nếu ta thích, mọi thứ trong phủ đều do ta điều động.”
“Ồ.”
Ta hiểu ra: “Đây là giao phủ tướng quân cho quận chúa quản lý rồi.”
“Đúng vậy, cũng không biết lão phu nhân có ý gì, rõ ràng ta mới là người ngoài, sao lại làm những việc mà chính thê nên làm.”
Quận chúa Hoan Nghi cười vô tư.
Ta cũng cười theo, nói với nàng: “Một cây đào, một trăm lượng bạc, không giảm giá. Ngắm hoa, một lần một lượng, bao tháng hai mươi lượng.”
“Á? Ngắm hoa cũng phải trả tiền, từ bao giờ có quy định này?”
“Vừa mới quy định!” Ta trả lời.
Quận chúa Hoan Nghi không vui: “Hóa ra tỷ tỷ cũng đến mua đào.”
“Không phải, ta là người bán đào.”
“Á?” Quận chúa giật mình.
Ta chỉ vào mình.
“Của ta, ngọn núi này là ta mua. Đào, cũng là của ta. Muốn đào đi, phải trả tiền. Ngắm hoa, cũng phải trả. Đào ở đây của ta, mùa xuân làm điểm tham quan thu phí, mùa thu hái quả bán, một năm hai vụ, kiếm được rất nhiều tiền, không thể dễ dàng đào đi được.”
Quận chúa Hoan Nghi tức đến nỗi phồng má, hất tay áo: “Không mua nữa.”
Dậm chân quay người bỏ đi.
Tần Cận khinh thường liếc ta một cái, khinh miệt nói nhỏ: “Gian thương.”
Nói xong cũng định quay người, ta vội gọi hắn lại: “Chờ đã.”
Hắn dừng chân nhìn ta.
Ta nghiêm trang nhắc nhở hắn: “Vương gia thật là cưng chiều nữ nhi, lại để nữ nhi về nhà với một người đã có thê tử, một người dám cho, một người lại dám nhận. Tướng quân, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí.”
Tần Cận cười lạnh: “Sao, thấy lão phu nhân để Hoan Nghi quản gia, ngươi hoảng rồi? Muốn lấy lòng ta?”
Ta nhếch mép: “Ta thích bộ dạng tự tin của tướng quân.”
Biến rừng đào thành điểm tham quan mới nổi tiếng ở Trường An không khó.
Nói chuyện với tú bà ở thanh lâu, để những danh viện có tiếng đến đó trò chuyện và uống rượu với các công tử, ta còn trả tiền cho bà ta.
Rồi lại bỏ tiền ra tìm vài cử nhân, tú tài, họa sĩ, để họ làm nhiều bài thơ về hoa đào, vẽ nhiều bức tranh về hoa đào trong rừng.
Những người kể chuyện trong trà lâu cũng không thể bỏ qua, bịa thêm vài câu chuyện tình ngọt ngào, gán cho hoa đào trong rừng một ý nghĩa đặc biệt…
Chỉ vài ngày, rừng đào của ta nhanh chóng trở thành một trong những điểm tham quan mà mọi người ở Trường An đều muốn đến.
Những người đến đều là tài tử giai nhân, văn nhân mặc khách, ngâm thơ đối đáp uống rượu ngắm hoa, khắp nơi đều là cảnh đẹp.
“Ta lại sắp xếp một tiên sinh chuyên tính duyên phận, ngồi dưới gốc đào uống rượu viết chữ, vẻ mặt cao thâm khó lường nhưng thực ra lại điên điên khùng khùng. Bói một quẻ, bốn mươi lượng bạc.”
Ta suy nghĩ rồi lại đổi ý: “Không, phải năm mươi lượng.”
Kim Chi lo lắng: “Phu nhân, người có phải hơi quá đáng không.”
“Hắn chuyên giúp những công tử nhà giàu, lấy lòng giai nhân, giá ta đưa ra thấp thì chẳng có ai đến.”
Ta đứng trong đình, nhìn những người mặc áo mũ chỉnh tề trong rừng đào mà cười: “Tính chuẩn hay không không quan trọng, quan trọng là nhất định phải đắt.”
Kim Chi gật đầu như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng ôn hòa.
“Phu nhân thật là có tài.”
Quay đầu nhìn lại, một nam tử trẻ tuổi bước vào đình.
Tóc đen như sương, áo trắng như mây, mày như được chạm khắc, mắt như được điêu khắc, khuôn mặt như ngọc như băng, tay cầm quạt xếp khẽ phe phẩy, phong thái tao nhã.
Thành thật mà nói, nếu cuộc đời lùi lại hai năm, ta nguyện ý bỏ ra năm mươi lượng để tính một quẻ duyên phận.
Nhưng giờ đây, ta chỉ có thể nói với hắn: “Cảm ơn.”
Hắn hàn huyên với ta vài câu, ta tưởng hắn nhất định là nhìn trúng nhan sắc của ta.
Kết quả hắn nói: “Ta muốn thuê hai mươi cây đào ở đây.”
Ồ, hóa ra hắn nhìn trúng đào của ta.
“Một cây đào một tháng tiền thuê là mười lượng, nếu làm hỏng, một cây đền một trăm lượng.”
“Không được.” Nam tử trẻ tuổi không đồng ý.
Ta định bỏ qua.
Hắn liền khép quạt giấy, bắt đầu màn trình diễn của mình.