Nửa Đêm, Tiểu Vân Trở Về
Chương 1
1
Người dân trong thôn rất sợ hãi và không dám ra ngoài vào ban đêm.
Trưởng thôn mời một đạo sĩ đến thực hiện nghi lễ. Trước khi rời đi, đạo sĩ liên tục cảnh báo: “Bãi chôn tập thể trên núi là nơi cực âm, trong vòng năm năm không được đặt chân đến đó.”
Sau khi đạo sĩ rời đi, trong thôn trở nên yên bình. Ban đêm không còn nghe thấy tiếng phụ nữ khóc lóc nữa.
Rất nhanh đã qua được ba năm.
Chú nhỏ của tôi đưa về nhà một cô gái thành phố xinh đẹp: “Cha, mẹ, đây là bạn gái Triệu Đan của con.”
Triệu Đan cười nói: “Cháu chào chú, chào dì, chú dì cứ gọi cháu là Tiểu Đan.”
Ông nội và bà nội rất vui mừng, cười nói: “Tiểu Đan, vào nhà nhanh lên.”
Triệu Đan cầm máy ảnh trong tay, nói: “Cháu chưa vào vội, cháu chụp ảnh trước.”
Triệu Đan nói xong liền cầm máy ảnh bắt đầu chụp ảnh mọi ngóc ngách trong sân nhà tôi, thậm chí cả nhà xí cũng chụp.
Chú nhỏ liếc nhìn ông nội tôi, chú nói: “Cô ấy thích chụp ảnh và chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi nhà ở thôn quê miền núi.”
Ông nội tôi không nói gì, ông quay người bước vào nhà.
Bà nội tôi đứng ở cửa nói: “Tiểu Đan, bên ngoài lạnh lắm. Chụp xong thì vào trong đi.”
Sau khi bà tôi nói xong lời này, bà liếc nhìn chú tôi ý bảo chú đi cùng Triệu Đan.
Chú nhỏ đi tới chỗ Triệu Đan, tôi và bà nội vào nhà.
Ông nội đang ngồi trên giường hút thuốc lá, bà tôi nói: “Đừng hút thuốc nữa. Biết con gái nhà người ta có chịu được mùi thuốc lá không?”
Ông nói: “Nào có con gái nhà ai lại đi chụp nhà xí của người khác? Cô gái này chẳng hiểu chuyện chút nào.”
Bà tôi giật lấy bao thuốc lá từ tay ông: “Đừng hút nữa. Quan tâm nhiều vậy làm gì? Tôi thấy cô gái này cũng không tệ, người xinh đẹp lại còn có học thức, không chê con trai mình là tốt rồi.”
Ông nội im lặng vài giây: “Hôm qua, nhà ông Trương giết dê, tôi đi mua vài cân thịt dê, bà ở nhà giết thêm con gà, Tiểu Anh Tử lại đi mua cá sống, làm vài món đi.”
Tôi cầm tiền ra ngoài mua cá, ông tôi ra ngoài mua thịt dê, còn bà nội giết gà ở nhà.
Tối đến, bàn ăn cũng có sáu món.
Bà nội tôi nói: “Tiểu Anh Tử, con đi gọi chú và Tiểu Đan về ăn tối nhé.”
Tôi chạy về phòng phía đông và hét lên: “Chú nhỏ, chị Tiểu Đan, đến giờ ăn rồi.”
Tôi bước vào và không thấy ai ở đó.
Hai người đi đâu rồi?
Tôi chạy về phòng phía tây: “Ông nội, bà nội, họ không có ở nhà.”
Ông nội hỏi lại: “Không có ở nhà à?”
Tôi gật đầu: “Dạ.”
Bà nội nói: “Có lẽ con trai ông đưa Tiểu Đan ra ngoài đi dạo, chúng ta đợi chúng vậy.”
Bà tôi vừa dứt lời thì tôi nghe thấy tiếng cửa mở.
Chú nhỏ từ ngoài về cùng Triệu Đan. Họ đang nói chuyện cười đùa.
Thấy các con về, bà nội bảo: “Mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi. Hai đứa đi đâu chơi thế?”
Triệu Đan cười nói: “Chúng cháu đi chụp hoàng hôn. Hoàng hôn đẹp quá.”
Triệu Đan nói xong, liền mở máy ảnh ra: “Dì xem xem.”
Mấy người chúng tôi vây quanh.
Vẻ mặt ông bà tôi lập tức thay đổi. Nơi Triệu Đan chụp ảnh hóa ra là bãi tha ma.
2
Triệu Đan cười nói: “Có chuyện gì sao?”
Bà tôi tỉnh lại và nói: “Không có gì đâu, vào ăn cơm đi.”
Bà nội dẫn Triệu Đan vào nhà ăn cơm.
Ông nhìn chú tôi: “Hưng Tử, con với cha ra ngoài mang củi vào kho đi.”
Chú nhỏ cùng ông nội ra sân, tôi cũng theo ông ra ngoài.
Ông đưa chú tôi vào nhà kho, giơ tay tát chú.
Chú tôi sửng sốt, cau mày nhìn ông: “Cha, sao cha lại đánh con?”
Ông giơ chân đá mạnh chú tôi mấy cái: “Đồ khốn, ai bảo mày đi đến mộ tập thể? Mày không biết Lâm Vân chôn ở đó sao?”
Chú nhỏ khịt mũi hỏi lại ông: “Cha đánh con vì chuyện này sao? Lâm Vân đã chết ba năm rồi. Có gì đáng sợ vậy? Người ta chết thì chết. Không có ma cỏ gì cả. Đám đạo sĩ nói là sai sự thật, để lừa gạt những người ít học như cha.”
“Im ngay!”
Ông nội trừng mắt nhìn chú nhỏ mắng: “Ở thành phố mới có mấy năm đã quên mau thế rồi, còn khinh cả cha mày sao?”
Chú tôi thở dài ngồi xổm xuống đất không nói.
Ông nội nói tiếp: “Mày thực sự khiến tao lo lắng. Nếu con bé Triệu Đan đó xảy ra chuyện thì mày sẽ hối hận cả đời.”
Chú nhỏ vội hỏi: “Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Nơi nào mà không có người chết đâu?”
Chú tôi đứng dậy nói: “Ngày mai con sẽ đưa Triệu Đan đi.”
Chú nhỏ của tôi vừa định rời khỏi nhà kho thì bị ông nội ngăn lại: “Mày không được đi.”
Chú quay lại hỏi: “Tại sao?”
“Đạo sĩ nói, không thể đặt chân tới nơi đó trong năm năm, một khi đặt chân vào đó sẽ bị quỷ ám, tao phải đi xin đạo sĩ cứu mày.”
Chú nhỏ nhà tôi sửng sốt vài giây, sau đó cười lớn: “Cha ơi, làm gì đến mức đó.”
Chú tôi vừa nói xong, tôi đã thấy bà tôi thận trọng bước ra khỏi nhà.
Bà ra hiệu cho tôi im lặng.
Bà nắm tay tôi đi đến nhà kho. Trông bà có vẻ hoảng sợ và tay rất lạnh.
Bà tôi nói: “Ông ơi, có chuyện chẳng lành rồi!”
Ông nội hỏi bà: “Có chuyện gì thế?”
“Vừa rồi khi chúng ta đang ăn, tôi nhìn thấy vết đỏ trên cổ Triệu Đan giống như thi ban, trong mắt cô ấy có tia máu, giống như xác sống vậy.”
Giọng nói của bà nội vô cùng nhỏ. Nói xong, bà nhìn chú nhỏ của tôi: “Đồ ngu, mày gây họa rồi!”
Chú nhỏ cau mày: “Mẹ, mẹ nhìn nhầm rồi phải không? Điều đó là không thể.”
Bà tôi thở dài và nói: “Lão già, chúng ta nên làm gì đây?”
Ông tôi rít một điếu thuốc lá nhưng không nói gì.
Chú tôi nói thêm: “Con cũng vào bãi chôn, sao con không sao cả?”
Bà nội đập mạnh vào vai chú nhỏ nói: “Triệu Đan là con gái, thân thể vốn không bằng mày, rất dễ bị đồ bẩn ám.”
Chú tôi bướng bỉnh: “Con vẫn không tin, con vào trong xem xem.”
Bà tôi ngăn chú tôi lại và nói: “Mày xem làm gì? Mày không thể làm mọi người bớt lo được à? Đợi đây đi.”
Ông nội tôi dập điếu thuốc và nói: “Tôi sẽ đến gặp trưởng thôn và nhờ ông ấy giúp mời đạo sĩ làm lễ.”
Bà nội tiếp lời: “Ba người cùng đi đi, tôi ở nhà trông chừng Triệu Đan.”
“Không.”
Chú nhỏ của tôi trở nên lo lắng: “Cha, mẹ, con thực sự đã gây rắc rối sao? Chúng ta cùng đi. Chúng ta hãy cùng nhau đi tìm đạo sĩ.”
Chú tôi vừa dứt lời đã thấy một bóng người xuất hiện ở ngoài nhà kho, Triệu Đan bước vào, cô ấy mỉm cười nói: “Sao mọi người lại ở đây? Sao không vào nhà?”
3
Bà tôi cười hai tiếng rồi nói: “Vào thôi.”
Bà tôi kéo Triệu Đan vào nhà, bà quay lại nháy mắt với ông tôi.
Khi chúng tôi đến trước cửa, Triệu Đan đột nhiên dừng lại, chỉ vào mấy người chúng tôi: “Sao họ không vào?”
Bà tôi mỉm cười nói: “Chúng nó phải đi chẻ củi. Ở nhà không có củi khô để nhóm lửa.”
Triệu Đan lại chỉ vào tôi: “Cậu nhóc này cũng đi chẻ củi à?”
Tôi vô thức lùi lại hai bước, núp sau lưng ông tôi.
Ông nội nói: “Hưng Tử, con Tiểu Anh Tử đi chẻ củi, cha cùng mẹ con ăn cơm trước.”
Sau khi nói xong, ông vỗ nhẹ vào vai chú tôi.
Bà nội bất đắc dĩ mở cửa và đi vào.
Ông nội tôi cũng bước theo.
Nhưng Triệu Đan vẫn chưa có ý định vào nhà, cô ấy chỉ vào chú tôi nói: “Vào ăn cơm đi.”
Chân chú tôi muốn nhũn ra, giọng nói run rẩy: “Được rồi, chúng ta vào ăn cơm.”
Chú nhỏ nói xong liền vào nhà, Triệu Đan cũng vào nhà.
Tôi là người duy nhất còn lại trong sân, và tôi chạy về phía nhà trưởng thôn.
Gia đình trưởng thôn sống ở đầu thôn phía tây, còn gia đình tôi sống ở đầu phía đông, tôi phải mất hơn mười phút mới chạy đến nhà trưởng thôn.
Con chó đen lớn của trưởng thôn nhìn thấy tôi liền sủa lên.
Trưởng thôn Lý Phúc đi ra, bối rối hỏi: “Tiểu Anh Tử, sao muộn thế này lại đến đây, có chuyện gì thế?”
Tôi nói: “Trưởng thôn, mời ông đến nhà cháu xem. Chú nhỏ đưa bạn gái từ thành phố về. Ban ngày họ đến bãi chôn tập thể chơi. Ông cháu dặn cháu qua tìm ông.”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt trưởng thôn liền thay đổi nói: “Để ông đi mời Trần đạo sĩ.”
Trưởng thôn còn nói: “Tiểu Anh Tử, cháu hãy ở lại nhà ông đi, đêm nay đừng về nhà.”
“Ông nội, bà và chú nhỏ liệu sẽ ổn chứ?”
Trưởng thôn cau mày, hồi lâu không nói chuyện.
Tôi lo lắng cho ông, bà và chú.
Trưởng thôn sờ đầu tôi nói: “Tiểu Anh Tử, ngoan ngoãn chờ ông trở về.”
Trưởng thôn nói xong liền lên xe máy đi ra ngoài, chỉ còn lại tôi ở trong sân.
Tôi không nghe lời trưởng thôn mà chạy về nhà.
Bà nội nhìn thấy tôi vào phòng, bà nắm chặt đôi đũa nói: “Sao giờ mới vào ăn cơm? Đồ ăn nguội rồi, để bà hâm nóng cho con.”
Bà tôi bưng đĩa gà lên, đang định rời đi thì nghe thấy Triệu Đan nói: “Đừng hâm nóng, không phải còn mấy món khác sao?”
Sắc mặt Triệu Đan tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, tóc rối bù, giống như ma nữ.
Ông tôi nhìn bà tôi một cái, bà lại đặt bát đĩa xuống.
Triệu Đan nhìn tôi nói: “Lại đây ăn cơm.”
Tôi buộc mình phải bình tĩnh, bước đến bàn ăn tối và ngồi cạnh chú nhỏ.
Tôi thấy trán chú đổ mồ hôi, đôi tay cầm đũa run run.
Triệu Đan cười hỏi: “Vương Hưng, anh có bao nhiêu bạn gái?”
Chú nhỏ nói: “Từng có hai người. Họ đều là bạn học đại học. Chẳng phải anh đã kể cho em nghe về chuyện này rồi sao?”
Chú nhỏ nói xong liền cúi đầu xuống.
Ánh mắt lảng tránh, cố ý tránh né Triệu Đan.
Triệu Đan hừ lạnh một tiếng, lại nhìn ông tôi: “Chú, anh ấy nói có đúng không?”
Ông tôi suy nghĩ vài giây rồi nói: “Tôi không rõ chuyện tình cảm của nó.”
Triệu Đan bỗng nhiên cao giọng: “Không rõ?”
Triệu Đan lại nhìn bà tôi: “Dì, dì biết không?”
Bà tôi cười nói: “Tiểu Đan, rốt cuộc cháu muốn hỏi vấn đề gì vậy? Hưng Tử có phải đã chọc giận gì cháu không?”
Triệu Đan cười lạnh nói: “Lâm Vân không phải là bạn gái của anh ấy sao? Dì không biết sao?”