Núi Non Trùng Điệp
Chương 1
1.
Khi ta sáu tuổi đã bị bán vào phủ tướng quân, cả thân đều bẩn thỉu, còn chảy nước mũi xanh lè.
Ma ma quản sự cau mày, vốn dĩ là không muốn chọn ta, một nha đầu ngu ngốc như vậy làm sao có thể phục vụ chủ nhân cho tốt. Kẻ buôn người gấp gáp, giơ gậy lên đ//ánh ta, bắt ta quỳ xuống trước mặt ma ma, xin bà ấy thu nhận ta.
Ta cứng đầu cứng cổ không chịu quỳ, tức giận nghiến răng đếm: “Mười hai, mười ba…”
Đúng lúc này tiểu thư xuất hiện., nàng mặc một chiếc áo choàng màu đỏ viền vàng, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đến mức trông y như bước từ tranh vẽ ra.
Ma ma vừa nhìn thấy nàng, liền nở một nụ cười nịnh nọt, nhưng tiểu thư lại không để ý đến bà ta, mà dùng ngón tay trắng như ngọc chỉ vào ta nói: “Ta muốn nha đầu này.”
Mãi đến khi nhâm nha tử đá ta, ta mới hồi thần, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Tiểu thư tủm tỉm cười: “Tiểu nha đầu này không phải vừa rồi cứng đầu lắm sao? Sao giờ lại dễ dàng quỳ xuống như vậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào tiểu thư, thành thật nói: “Tiểu thư chính là Bồ Tát, cha ta nói trước mặt Bồ Tát có thể quỳ.”
Tiểu thư nghe vậy, liền cười khúc khích. Thực sự đẹp như một vị Bồ Tát. Kể từ ngày đó, ta đi theo hầu hạ tiểu thư, nói là hầu hạ, nhưng ta vụng về, vốn dĩ không thể làm tốt được việc gì.
Nhưng tiểu thư thích ta, ma ma trong phủ nói, lấy được lòng của chủ nhân mới là bản lĩnh lớn nhất của nô tài chúng ta. Ta giành được sự sủng ái của tiểu thư, trở thành nha hoàn có bản lĩnh nhất trong viện.
Người ở quê ta luôn nói rằng tên xấu mới dễ nuôi, nên lúc sinh ta ra, cha ta gọi ta là Nhị Nha. Tiểu thư bảo cái tên ấy quá xấu, nên gọi ta là Tụng Xuân.
Nàng nói: “Nhất vi trần lý tam thiên giới, bán sát na gian bát vạn xuân.”
Chữ xuân này rất hợp với ta. Ngày hôm đó, ta nằm một mình trên giường, trùm chăn lên đầu và nhẩm đi nhẩm từ “Tụng Xuân” trong đầu.
Thậm chí tận đáy lòng ta cũng trở nên nóng bừng Tụng Xuân…cái tên này thật là hay quá…
2.
Tiểu thư là đích nữ của tướng quân, tính tình hoang dã. Khi cây mơ trong viện ra quả, nàng dẫn theo mấy nha hoàn chúng ta trèo cây hái quả.
Những nha hoàn khác không ai dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, còn sợ hãi khuyên can tiểu thư. Ta là người duy nhất, liêu xiêu bê một cái thang nhỏ tới.
Tiểu thư vuốt đầu ta mỉm cười: “Tụng Xuân ngoan, không uổng ta thương em như vậy.”
Tiểu thư thích nhất y phục màu đỏ, nàng giống như một ngọn lửa, tự do và mạnh mẽ. Ta nhìn bóng dáng màu đỏ ấy trong những màu xanh tầng tầng lớp lớp, như ngọn lửa bùng cháy, lại như những bông hoa đỏ rực rỡ.
Tiểu thư hái được một túi mơ to, cắn vào có vị chua chua. Ta nhăn hết cả mày, tiểu thư càng cười lớn hơn. Nàng ấy dùng những ngón tay thanh mảnh gõ nhẹ vào đầu ta: “Tụng Xuân, em xấu quá.”
Nữ tử ở độ tuổi ấy vẫn chưa có khái niệm đẹp hay xấu. Ta chỉ biết rằng nếu ta làm như vậy tiểu thư sẽ vui vẻ.
Vì vậy, từ đó về sau, ta thường xuyên làm trò xấu để chọc nàng cười.
3.
Khi tiểu thư mười tuổi, nàng bắt đầu thích múa đ//ao luyện k//iếm. Nàng vốn là con nhà tướng, có bản lĩnh múa hồng thương rất lợi hại.
Thế nhưng tướng quân lại không thích tiểu thư múa đ//ao luyện k//iếm. Ông ấy thường nói tiểu thư nên có phong thái của khuê các, chứ không phải hành xử như một kẻ thô lỗ.
Tiểu thư lúc đó tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu đạo lý.
Nàng đứng thẳng như cây tùng, cây bách, lớn tiếng tranh luận với tướng quân: “Phụ thân của con là trấn quốc tướng quân, con đương nhiên cũng phải có khí khái không giống những tiểu thư khuê các khác.”
Tướng quân bị nàng chọc cười, cũng từ bỏ ý định ép nàng vào khuôn phép như những tiểu thư khuê các khác.
Tiểu thư không thích phong thái dịu dàng, mảnh mai như những khuê tú trong kinh. Nàng hào sảng, nhiệt tình, như bông cúc dại nở rộ dưới ánh mặt trời thảo nguyên.
Khác với tiểu thư, đại thiếu gia ôn hòa hơn rất nhiều. Chàng không thích đ//ao k//iếm mà lại yêu thi thư.
Khi tiểu thư múa thương dưới gốc mai đỏ, thì đại thiếu gia sẽ ngồi bên cửa sổ vẽ tranh. Chàng vẽ những bông mai đỏ rơi lả tả, vẽ cảnh tuyết rơi mùa đông, có khi lại vẽ con mèo lười vươn mình trên tường viện.
Tất nhiên, chàng vẽ tiểu thư là nhiều nhất. Chàng vẽ tiểu thư trong bộ y phục màu đỏ bay lượn như ngọn lửa.
Thi thoảng, ta cũng may mắn được xuất hiện trong tranh của đại thiếu gia. Ta mở to mắt ngạc nhiên nhìn, trong tranh là một tiểu nha đầu có hai búi tóc đang say mê nhìn thiếu nữ anh hùng dưới gốc mai đỏ với đôi mắt lấp lánh.
Đại thiếu gia thấy ta ngẩn ngơ nhìn, bèn gõ nhẹ vào đầu ta, nở nụ cười và hỏi: “Thích không?”
Ta vội vàng gật đầu. Chàng đưa bức tranh cho ta. Ta nhanh chóng lau tay vào áo, rồi cẩn thận nhận lấy, trân trọng giữ gìn.
Đại thiếu gia lười nhác hét lên với tiểu thư: “Tiểu nha đầu này được muội chiều hư rồi, chẳng sợ ai cả.”
Tiểu thư nghe vậy quay người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười: “Người của muội đương nhiên phải tự do tự tại.”
Nói xong, tiểu thư vẫy tay gọi ta, ta chạy nhanh tới, như hiến bảo vật, dâng bức tranh lên cho nàng xem.
Nàng đưa tay nhéo nhéo má ta, cười nói: “Em đúng là nha đầu chưa thấy chuyện đời, chỉ có một bức tranh như vậy đã dỗ dành được em, đại ca còn rất nhiều thứ tốt, có muốn không?”
Nói rồi, tiểu thư lao về phía đại thiếu gia. Tiếng cười trong trẻo vang lên như tiếng chuông bạc, làm rung chuyển một vùng mai đỏ.
Ta ngẩng lên nhìn. Trên trời không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi. Tuyết đầu xuân báo hiệu một mùa màng bội thu, một năm may mắn, năm tới chắc chắn sẽ thuận lợi.
4.
Năm mới sắp đến, trong phủ cũng ngày càng bận rộn. Ta còn nhỏ tuổi, vóc dáng cũng nhỏ, nên theo đại nha hoàn cắt hoa dán lên cửa sổ.
Cả phủ tướng quân được trang hoàng lộng lẫy. Sáng sớm ngày giao thừa, ta tự nguyện chải tóc cho tiểu thư. Nàng rất ngạc nhiên nhìn ta bằng đôi mắt hạnh, giơ nắm đấm nhỏ lên đe dọa: “Nếu chải không đẹp, ta sẽ bán em đi!”
“Tiểu thư không nỡ đâu!” Ta mím môi mỉm cười, ngón tay linh hoạt cử động, khéo léo vấn tóc lên cho nàng.
Ta cũng không nỡ rời xa tiểu thư nên đã học kĩ nghệ này rất lâu. Mắt nàng sáng lên, luôn miệng khen ta làm tốt. Nói rồi, nàng lấy ra một bao lì xì bằng lụa đỏ từ trong ngăn kéo: “Bản tiểu thư thưởng cho em.”
Ta vui vẻ nhận lấy, không cần mở ra cũng biết trong đó ít nhất có mười lạng bạc: “Tiểu thư thật tốt.”
Nàng kiêu ngạo ngẩng đầu, nhân cơ hội đưa tay làm rối tung búi tóc của ta. Nàng cười rộ lên, vén váy chạy ra ngoài, ta đuổi theo sau.
Nàng quay lại, làm mặt xấu với ta, rồi đâm thẳng vào vòng tay của người nào đó. Người đó cao lớn, đứng ngược sáng, khuôn mặt trẻ trung.
Khác hẳn với sự dịu dàng, nhã nhặn của đại thiếu gia, người này có vẻ ngoài sắc sảo, đôi mắt như hồ sâu, dường như có thể hút người khác vào trong đó.
Năm đó tiểu thư mới mười ba tuổi. Câu nói “Nhìn lầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời” chính là để nói về nàng và Tiêu Úc Phong.
5.
Năm mới vừa qua, đại thiếu gia bị tướng quân đưa ra chiến trường. Man di phương Bắc đã rục rịch mang quân sang xâm lược, thân là trấn quốc tướng quân, đương nhiên phải gánh lấy trách nhiệm này.
Phu nhân mất sớm, tướng quân không tái hôn. Là nam tử duy nhất trong gia tộc Tạ gia, dù có muốn hay không đại thiếu gia vẫn phải kế thừa sự nghiệp của phụ thân mình.
Một thư sinh cầm bút giờ phải cầm k//iếm dài ba tấc. Trước khi rời phủ, tướng quân dặn dò người gác cổng không được để tiểu thư ra ngoài. Nhưng tiểu thư lại không thể ngồi yên.
Cổng chính không thể đi, nàng chỉ có thể trèo tường. Nhưng tướng quân dù sao cũng là tướng quân, ông chắc cũng đã đoán trước được tiểu thư sẽ làm như vậy, đem hết thang trong phủ ra chặt làm củi.
Nhưng tướng quân đã quên rằng tiểu thư còn có ta. Ta ngồi xổm xuống đất, để tiểu thư đạp lên vai ta mà leo lên. Nàng khó khăn lắm mới leo được lên tường nhưng lại không dám nhảy xuống.
Ta đứng bên dưới sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai. Ngày đó, tiểu thư cuối cùng cũng không thể ra khỏi phủ. Nàng ngồi trên tường ngắm cảnh mùa xuân.
Ta ngẩng đầu ngắm tiểu thư nguyên một ngày. Ánh sáng ấm áp của mặt trời lặn chiếu lên khuôn mặt ngọc như ngọc của nàng, phủ lên toàn bộ cơ thể nàng một ánh sáng vàng rực.
Khi đó ta đã nghĩ, tiểu thư của ta xứng đáng nhận được mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.