Núi Non Trùng Điệp
Chương 4
14.
Tiểu thư luôn lạnh lùng nhìn những cuộc đấu đá trong hậu cung. Tâm ý của nàng, vốn đã tiêu hao trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.
Khi ta giúp nàng chải tóc, không kìm được mà nói về những tin tức nghe được: “Tiểu thư, mấy ngày nữa đại thiếu gia sẽ hồi kinh.”
“Không biết đại thiếu gia lần này sẽ mang về gì tốt. Nghe nói, đồ nướng ở biên giới phía Bắc làm rất ngon.”
Tiểu thư liếc ta một cái không vui: “Em đã từng này tuổi mà vẫn còn tham ăn như thế.”
Đại tướng quân đã mất vài năm trước. Đại thiếu gia đã tiếp nhận binh quyền của ông. Ngài ấy suốt năm suốt tháng chiến đấu ngoài biên cương.
Cũng vì đại thiếu gia mà Hoàng thượng vẫn chăm sóc tiểu thư. Nói đến đại thiếu gia, tâm trạng tiểu thư rõ ràng tốt hơn nhiều: “Đã lâu không gặp đại ca.”
“Người ngày xưa thanh nhã, giờ đây lại thành một tên lính chiến, cả năm chỉ biết ch//ém giet. Không biết khi nào mới tìm cho ta một tẩu tẩu.”
Dù nàng có phàn nàn, nhưng giọng điệu không thể giấu được sự thương cảm. Ta vẫn nhớ năm đó ở viện nhỏ của phủ tướng quân, đại thiếu gia mặc áo trắng, ngồi bên cửa sổ vẽ tranh.
Dáng vẻ của người thiếu niên đó, lưng thẳng như cây tùng, lông mày và mắt dịu dàng như ngọc, khiến người ta không kìm được mê muội. Thật là một người quân tử hoàn hảo, không gì sánh bằng.
Nhưng vài năm trước, ta thấy chàng đã đen đi và vạm vỡ hơn nhiều. Trên lông mày có một vết sẹo c//ắt ngang. Cả người có vẻ dữ tợn hơn nhiều.
Như thể…… đã đi qua ngọn núi x//ương biển m//áu vậy. Mọi người dường như đều đã trưởng thành. Cuối năm nay, đại thiếu gia từ biên cương trở về.
Hoàng thượng đặc biệt cho phép chàng vào cung. Nhưng đại thiếu gia không đến thăm tiểu thư, chỉ cử một người hầu đến bảo ta ra ngoài, mang đồ đạc cho tiểu thư.
Tiểu thư nghe xong ngẩn người một lúc, rồi mỉm cười hiểu rõ: “Người này, trong x//ương vẫn là một thư sinh bảo thủ.”
Ta biết, đại thiếu gia sợ hậu cung và triều đình quá mức thân mật, sẽ khiến Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ. Đại thiếu gia đứng bên ngoài cửa cung, xa xa vẫy tay với ta: “Tụng Xuân, Quý phi của ngươi có khỏe không?”
“Quý phi khỏe, chỉ là nhớ đại thiếu gia.”
Tạ Thời An cười đưa cho ta một gói đồ: “Đây là quà cho Quý phi, bên trong có một hộp nhỏ, gói bằng giấy hồng, là quà cho ngươi.”
Ta nghe xong vui vẻ nhận lấy, cười rạng rỡ: “Tạ ơn đại thiếu gia vẫn nhớ đến nô tỳ.”
Chàng ấy vươn tay xoa đầu ta, bàn tay to rộng có vẻ hơi gồ ghề, làm người khác cảm thấy hơi đau: “Mới đó mà, Tụng Xuân đã lớn thế này rồi.”
“Nhờ ngươi, giúp ta chăm sóc tốt A Cẩn.”
Hình dáng đại thiếu gia khuất dần trong màn đêm, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Chàng ấy mang về nhiều đồ chơi thú vị cho tiểu thư.
Tiểu thư mặc dù trên miệng trách móc, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự vui vẻ. Đại thiếu gia đã mang cho ta một hộp son môi.
Khi thấy vậy, tiểu thư nhìn ta với vẻ trêu chọc. Ta cười và đưa tay ra lấy chiếc bánh ngọt trên bàn của nàng: “Nếu tiểu thư muốn cái này, thì đổi bánh ngọt với ta nhé.”
Tiểu thư lập tức lao vào giành lấy. Chúng ta cười đùa với nhau. Những lúc đó, chúng ta luôn hy vọng vào một tương lai dài lâu, nhưng không biết rằng, có những người, khi gặp lại đã là lần chia ly vĩnh viễn.
15.
Trong triều đình, có người dâng đơn tố cáo rằng Tạ tướng quân tham ô quân lương, bỏ túi riêng.
Hoàng thượng ra lệnh điều tra, và họ đã đào được dưới gốc cây đào trong phủ tướng quân một con búp bê ghi ngày tháng năm sinh của Hoàng đế, cùng một bộ long bào đã được hoàn thành.
Hoàng thượng tức giận, lập tức giam giữ Tạ Thời An vào đại lao. Tiểu thư đi cầu xin, dập đầu lạy rất nhiều lần. Trước mặt nàng là một tấm đá xanh bị nhuộm bởi vết m//áu loang lổ. Nhưng cửa thư phòng của Hoàng đế vẫn đóng chặt.
“Hoàng thượng! Ngài và đại ca của thần thiếp từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau! Người khác không biết ca ca là người như thế nào thì thôi, chẳng lẽHoàng thượng cũng không biết sao?”
“Tạ gia đã cống hiến hết sức cho triều đại này, chiến đấu vì hoàng gia, vậy mà cuối cùng Hoàng thượng không thể ban cho một công bằng sao?”
“Thỏ chet thì chó săn bị nấu, Hoàng thượng đối xử với Tạ gia như vậy, làm lạnh lòng hàng triệu binh sĩ Đại Chu chúng ta!”
“Hoàng thượng!”
Tiếng gọi của tiểu thư ngày càng đau khổ. Nhưng đáp lại nàng là tiếng nhạc nhè nhẹ từ thư phòng. Hoàng thượng biết rõ sự oan ức của Tạ gia, nhưng hắn cần lý do này để thu hồi binh quyền của Tạ gia.
Tạ gia chỉ là vật hy sinh trong cuộc đấu tranh quyền lực của Hoàng thượng mà thôi. Vào ngày đại thiếu gia bị xử ch//ém, tiểu thư khóc không ngừng, khiến ta cảm thấy vô cùng đau đớn.
Tất cả những bất hạnh trong cuộc đời mà nàng gặp phải đều do kẻ phản bội đó gây ra.
Hắn đáng chet!
Ta lấy ra một con d//ao găm từ dưới gối. Con d//ao này là đại thiếu gia tặng cho ta. Chàng đã dặn ta phải bảo vệ tốt tiểu thư, ngay cả khi phải ra tay với người khác, chàng cũng sẽ bảo vệ ta.
Nhưng đại thiếu gia đã chet. Chàng không còn có thể bảo vệ ai nữa. Con d//ao đã được ta mài rất sắc bén. Ngón tay ta từ từ nắm chặt, như đang quyết định điều gì.
Nhưng ngay lúc ta đứng dậy, một tờ giấy hơi vàng rơi xuống từ trên giường. Đó là một bức tranh. Trong tranh là một thiếu nữ múa k//iếm dưới gốc cây đào. Bên cạnh là một nha hoàn chống cằm, ánh mắt sáng rực.
Nha hoàn ôm một con mèo con đang vẫy đuôi. Đó là món quà đại thiếu gia đã tặng cho ta hồi đó.
Nếu chàng không làm tướng quân, cho dù không phải là quan văn giỏi về trị quốc, chàng cũng sẽ là một họa sĩ xuất sắc. Có lẽ như vậy, chàng sẽ không phải chet sớm.
Cuối cùng, ta bỏ con d//ao găm xuống.
Ta còn phải giữ lại m//ạng sống này, tiếp tục ở bên tiểu thư. Nữ nhi của tội thần không thể làm Quý phi, Hoàng thượng đã tước bỏ danh hiệu của tiểu thư và giáng nàng xuống làm Đáp ứng.
Những cung tần mỹ nữ mà nàng từng khinh thường từ nhỏ đều không quên đến tận cửa châm chọc. Mọi người đều nghĩ rằng, quý nữ Tạ gia sau này sẽ không còn gây sóng gió gì nữa.
Nhưng ta không nghĩ vậy. Ngọc nát còn hơn ngói lành.
16.
Vào ngày đầu thất của đại thiếu gia, tiểu thư dẫn ta vào cung đ//ốt tiền giấy. Mỗi tờ một, bỏ vào lửa, ngay lập tức biến thành những mảnh giấy bay.
“Ôi, đây là ai vậy? Thật không may, lại đốt tiền giấy trong cung!”
Một nữ tử mặc trang phục cung tần, vẻ ngoài xinh đẹp bước vào. Ta nhận ra nàng ta, là Tiết Tài nhân, người gần đây rất được Hoàng thượng sủng ái.
Ả ta dùng khăn che miệng mũi, vẻ mặt khinh thường: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là Quý phi… à không, bây giờ phải gọi là Tạ Đáp ứng.”
“Tạ Đáp ứng thật gan dạ, không kiên nhẫn muốn xuống dưới cùng ca ca mình sao?”
Tiểu thư lạnh lùng ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Tụng Xuân, cho ả ta một cái t//át.”
Ta nghe thấy lập tức đứng thẳng lên, mạnh tay t//át ả ta một cái. Những năm qua theo tiểu thư, khả năng đánh người của ta đã tăng lên nhiều.
Nàng không vừa mắt người nào, đều gọi ta t//át họ. Một cái t//át đảm bảo rằng khuôn mặt sẽ sưng lên ba ngày không hết. Tiết Tài nhân tức giận, xông tới muốn đ//ánh ta.
Ta giữ ả ta lại, lại t//át thêm hai cái.
“Các người! Các người đợi đấy!”
Trong cung, nâng cao đạp thấp là chuyện hết sức bình thường. Tiểu thư không quan tâm, ta cũng không để ý. Dù sao cũng chỉ là chet.
Nhưng bị bắt nạt lâu ngày, con người dễ bị sụp đổ. Cơm thiu, than ướt… vào ban đêm chúng ta lạnh đến mức, co ro trong một chiếc đệm để sưởi ấm cho nhau, mùa đông dường như cũng dễ chịu hơn, tiểu thư nắm tay ta khóc mãi: “Tụng Xuân, ta chỉ còn lại mình em…Ta chỉ còn lại mình em…”
Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ lưng nàng: “Tiểu thư, Tụng Xuân luôn ở đây, dù là núi đao biển lửa hay âm phủ, Tụng Xuân sẽ đứng ở trước mặt bảo vệ người.”