Núi Thì Xa, Đường Thì Rộng - 10
Cập nhật lúc: 2025-07-09 04:47:54
Nhớ những ngày ở bên Thương Úc, từng chau mày uy hiếp:
“Nếu em còn tiền chữa bệnh cho , thì ngoan ngoãn ở bên , cả.”
Nghĩ đến đàn ông từng níu kéo bước chân trưởng thành của , Lục Thanh Ninh chỉ khẽ lắc đầu, gì thêm.
Từ giây phút rời khỏi Thương Úc, cô là một chú chim tự do vỗ cánh.
Cô đám sinh viên qua , mang giá vẽ, ôm đàn violon, lòng càng thêm hưng phấn, chỉ mong sớm hoà nhập thế giới .
Sau khi tham quan khu học chính và xưởng thực hành, cô giáo sư gợi ý thuê một căn hộ nhỏ cách trường chỉ năm phút bộ, tiết kiệm thời gian, thuận tiện cho việc học.
Từ đó trở , Lục Thanh Ninh luôn là tích cực nhất trong lớp, chăm chỉ tương tác với giảng viên.
Có lẽ vì đây là cơ hội hiếm hoi trong đời, cô luôn việc chăm chỉ hơn bất cứ ai.
Chiều hôm đó, xưởng vẽ chỉ còn một cô.
Chăm chú quá mức, đến khi trời chạng vạng tối, cô mới nhận .
Vươn vai thư giãn cổ vai đang ê ẩm, cô bắt đầu thu dọn bản vẽ chuẩn về, thì đột nhiên một giai điệu piano vang lên từ đó.
Khúc nhạc trầm bổng, đến nao long, là bản nhạc mà bố cô yêu thích nhất lúc còn sống.
Âm thanh nhẹ nhàng đánh động tâm can, khiến mắt cô đỏ hoe lúc nào .
Cô cuốn theo khúc nhạc như kẻ lạc giữa khung cảnh mộng tưởng, cứ như bản giao hưởng chỉ chơi cho riêng cô trong hành lang yên tĩnh.
Mang theo tò mò và xúc động, cô men theo âm thanh đến một khán phòng nhỏ.
Đẩy cánh cửa dày nặng , Lục Thanh Ninh thấy bóng lưng cao gầy của một đàn ông.
Anh giữa sân khấu, đang say sưa dạo đàn, từng phím đàn như mang linh hồn, chầm chậm len sâu trong trái tim cô.
Hai lời nào, nhưng vô cùng ăn ý.
Anh lưng với cô, độc diễn.
Cô lặng lẽ hàng ghế đầu, khán giả duy nhất của buổi hoà nhạc lặng thầm .
Hạt Dẻ Rang Đường
Khi khúc nhạc kết thúc, đàn ông đóng nắp đàn, khẽ cúi chào về phía khán phòng.
Lục Thanh Ninh cũng vỗ tay như thể lay động tận đáy lòng.
“Cảm ơn cô chơi hết bản nhạc.”
Giọng nam trầm thấp và ấm áp, hiểu khiến cô thấy vô cùng quen thuộc.
Giây tiếp theo, hai ánh mắt chạm .
Lục Thanh Ninh lập tức sững , khó thở.
Người mặt cô, xa lạ.
Mà chính là cô từng nghĩ sẽ bao giờ gặp .
“Là … Anh Quý Trạch?”
Người đàn ông sân khấu khựng , vẻ kinh ngạc gương mặt che giấu .
“Thanh Ninh?! Sao là em?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nui-thi-xa-duong-thi-rong/10.html.]
Thẩm Quý Trạch nhảy vọt xuống từ sân khấu, ánh mắt ngập tràn sự vui sướng từng khi thấy cô gái mặt trưởng thành duyên dáng, xinh đến nao lòng.
Anh bước từng bước đến gần Lục Thanh Ninh, kích động mà nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Thanh Ninh… lâu gặp…”
Giọng khẽ run lên, vòng tay mang theo ấm khiến khác thấy an tâm, Lục Thanh Ninh trong thoáng chốc buông bỏ hết đề phòng.
Thẩm Quý Trạch là hàng xóm thuở nhỏ của cô.
Năm xưa vì biến cố trong gia đình, cô và vội vã dọn trong đêm, thậm chí kịp chào tạm biệt .
Chuyện luôn là một vết gợn trong lòng cô, khi trưởng thành thường xuyên nhớ bạn thuở nhỏ , trong lòng đầy áy náy vì sự lời từ biệt.
Không ngờ phận ưu ái cô đến , cho họ gặp ở nơi đất khách quê .
“Phải Thanh Ninh, em ở đây ?”
“Em đến du học. Còn thì ?”
Thẩm Quý Trạch sững trong giây lát, mỉm dịu dàng:
“Anh cũng . Năm thứ hai khi em , cả nhà chuyển sang Paris sinh sống. Chỉ là… ngờ thật đấy, thể gặp em ở đây.”
“Xem , chúng sẽ gặp thường xuyên .”
Anh đưa tay mặt cô, gương mặt giấu nổi niềm hạnh phúc giản đơn.
Lục Thanh Ninh sững sờ, khuôn mặt đỏ ửng, cô đưa tay bắt lấy tay , giống hệt cái cách họ từng chào đầu tiên khi còn là hàng xóm trong ngôi nhà mới ngày .
Vẫn là sự ngây ngô và dịu dàng năm nào.
Chương 12.
Từ ngày hôm đó, hai bọn họ ngày nào cũng gặp đúng giờ hẹn.
Sau khi tan học, Lục Thanh Ninh sẽ đến xưởng thiết kế, những mẫu quần áo dựa theo bản vẽ học trong lớp.
Chỉ cần tiếng đàn piano vang lên, cô sẽ lập tức đến hội trường nhỏ, hàng ghế đầu khán giả cho Thẩm Quý Trạch.
Hai đồng hành mỗi ngày. Thỉnh thoảng, Thẩm Quý Trạch còn cạnh cô, nhẹ nhàng hướng dẫn cô chơi một bản nhạc đơn giản.
Thời gian trôi qua từng ngày, sự đồng hành của Thẩm Quý Trạch, Lục Thanh Ninh dần dần quên những ký ức đau đớn ở quê nhà, quên cả đàn ông từng cô đau lòng lâu.
Hôm đó, khi chia tay Thẩm Quý Trạch, Lục Thanh Ninh về đến nhà thì cảm thấy điều gì đó là lạ.
Chậu cây ngoài cửa như ai đó dịch chuyển.
Cô tự an ủi rằng quá nhạy cảm, lấy chìa khóa mở cửa… phát hiện cửa khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở .
Lục Thanh Ninh cố gắng đè nén sự sợ hãi, cầm chiếc ô trong tay vật phòng , rón rén bước .
Cánh cửa khẽ mở , cảnh tượng bên trong khiến cô cứng tại chỗ.
Căn hộ lục tung lên như trải qua một cơn bão. Ghế đổ chỏng chơ trong phòng khách, giày dép vứt lung tung ở lối , ngăn kéo đều mở toang, quần áo trong tủ rơi vãi khắp nơi, ngay cả khung ảnh tủ đầu giường cũng đập vỡ.
Có đột nhập!
“Ai đấy! Ai ở đó!”