Nương Tử, Đừng Bỏ Ta - Chương 10 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:34:49
bọn họ vẫn mỉm :
“Không cần khám đại phu , tốn tiền lắm, thể còn sống là lắm , dù cũng hơn mấy hạ nhân nhà quan quyền quý trong kinh thành hiểu đánh chết.”
, c.h.ế.t nhiều mạng như mà Hà Thiên Thành chỉ cách chức.
May mắn là suốt một năm qua, vẫn liên tục hạ thuốc lên ông ở khắp nơi, lẽ lâu nữa ông sẽ liệt.
Ta chữa bệnh cho họ nhưng dám.
những ở tầng đáy xã hội luôn nhạy cảm, vị thẩm thẩm đưa đến đây :
“Không , chúng tin ngươi.”
Một năm trị bệnh cứu , tay cầm kim châm run rẩy đến còn hình dáng nhưng sự động viên của bọn họ, cuối cùng vẫn vững vàng châm xuống.
...
Ta ở thị trấn đầu tiên hơn mấy tháng.
Khi đến thị trấn thứ hai, Hà Gia Dư giả mạo ân nhân cứu mạng của Tiết Đại tướng quân, Hoàng hậu phạt chép ngàn bài Đức Hạnh Chi Văn.
Tường đổ thì cùng đẩy, Hà Thiên Thành phát hiện tham ô quân lương, bớt xén lương thực, Hà gia tịch thu gia sản.
Hà gia phú quý nhiều năm như , đột nhiên trong một đêm sụp đổ, trong đó Tiết Hoài nhúng tay là thể nào.
Ta tìm thấy Từ Cô viện nhưng ở vùng ngoại ô, mở một quầy nhỏ, khám bệnh miễn phí, kê thuốc thảo dược cho dân.
Khi đến thị trấn thứ ba, con trai nhà Vương gia c.h.ế.t tại Di Hồng viện, miệng sùi bọt mép, quần áo chỉnh tề, Vương gia trở thành trò .
Tại nơi , gặp một quý nhân.
Khi bày quầy thuốc, một ông lão đến khen ngợi đơn thuốc thảo dược của , rằng sẵn lòng dạy phương pháp châm cứu để đổi lấy y thư thảo dược của . Cuối cùng, ông chỉ dạy châm cứu.
Khi đến thị trấn thứ tư, …
Cuối cùng, cũng trở về nơi sinh .
Ta đẩy cánh cửa gỗ, thấy một ở trong sân.
Ta một nữa đóng cửa , xoay rời .
Cùng lắm thì chuyển sang nơi khác ở.
Tiết Hoài từ phía kéo , khổ :
“Nàng chán ghét đến thế ? Là bởi vì khiến nàng thiếu phu nhân của Đổng gia ?”
Đương nhiên .
Ta gặp Tiết Hoài, bởi vì từng thích nhưng vì mà đau lòng, cho nên gặp nữa.
Hắn thở dài một :
“Nương tử, chúng ở bên ba năm, nàng nhẫn tâm bỏ rơi ?”
Ta lắc đầu:
"”Duyên phận ở thời gian dài ngắn, mà là ba năm và ngươi là chuyện đây, một năm ngươi và Hà Gia Dư...”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
“Nàng để ý chuyện đó!” Tiết Hoài hình như chọc giận quá mà bật .
Ta còn kịp xong, ôm lấy, vác trong.
“Hà Tư Quân, nàng thật đúng là giống hệt đây, luôn thể chọc tức .”
“Ta thật sự từng chuyện gì với Hà Gia Dư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuong-tu-dung-bo-ta/chuong-10-hoan.html.]
“Sau khi nàng đến mấy ngày, thể thấy. Ngay từ đầu, nàng là nàng, vì giả mù thêm một thời gian dài.”
“Nàng giả ngoan ngoãn thế nào cũng nàng, hơn nữa nàng cũng chẳng ngoan, chỉ là bề ngoài thì ngoan thôi, trong lòng thì đầy mưu mô, thấy sắc nảy lòng tham với , còn xem như kẻ lao động chân tay... Đừng , đừng , nàng ngoan lắm, là sai .”
Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, mặt mũi tràn đầy tức giận nhưng khi đặt xuống, thấy rơi nước mắt thì sắc mặt lập tức đổi.
Hắn cố gắng hạ thấp giọng, ép một giọng điệu dịu dàng giải thích: “Nàng cái gì, còn bắt nạt nàng mà...”
Hóa , hóa phương thuốc của hiệu quả.
Ta mừng rỡ đến phát .
Ta vì y thuật của .
“Khi đó triều đình lệnh, thể đến biên cương, để Hà Gia Dư ở bên cạnh là vì Hà Thiên Thành nắm giữ lương thảo, chiến sự quan trọng, cần ông lơ là .”
“Tình thế phức tạp, ngay cả bản cũng khó bảo , giữ nàng ở bên cạnh sẽ chỉ hại nàng. Hà Thiên Thành nhưng cũng đến mức hại con . Nàng ở Hà gia ít nhất còn giữ mạng.”
“Ta và Hà Gia Dư từng gì cả.”
Ta đột nhiên nhớ Hà Gia Dư từng khoe khoang rằng Tiết Hoài đối với nàng đến mức nào, tặng nàng ít đồ, còn quân tử, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa.
Thấy tin, bàn tay ôm lấy eo bắt đầu an phận, khẽ vuốt ve.
Hắn bế lên đùi, khàn giọng : “Nàng xem hình xăm của ?”
Ta lắc đầu: “Không cần .”
Ta sợ.
Hắn xưa nay giỏi hành hạ khác.
Tiết Hoài nghiến răng nghiến lợi: “Nàng chắc chắn chứ?”
“Hà Tư Quân, quả nhiên trong lòng nàng .”
Hả?
“Khi Hà Gia Dư đút đồ cho , nàng hề ghen, thờ ơ.”
“Nàng còn nàng đối xử với là vì là tướng quân.”
“Nàng còn đính hôn với tên Đổng gì đó nữa.”
“...”
Hắn thao thao bất tuyệt, mà đầu óc cuồng, cố gắng suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ đang cái gì.
“Chiến sự xong, vượt ngàn dặm xa xôi tìm nàng. Còn nàng thì , giả vờ quen ...”
Ồn ào quá.
Ta hôn lên môi , lập tức im bặt.
Sau đó, chính là lăn qua lộn , thể kể rõ ràng.
Chỉ nhớ lúc đó, kìm nén giọng :
“Hà Tư Quân, biên cương yên bình, từ quan . Sau bất kể nàng , nàng gì, cũng bỏ . Không tiền thì ngươi thể bán , sẽ tự chạy về.”
Ta gật đầu : “Ta hành y khắp bốn phương.”
“Được, mãi mãi cùng nàng.”
(Hoàn văn)